Chương 1047: Falcon Scott Thất Thủ (65)

Chương 1047: Falcon Scott Thất Thủ (65)

Trận chiến đã kết thúc.

...Ít nhất thì nó đã kết thúc đối với những người Bất Thường. Những người lính mới, sung sức được kéo khỏi những phần khác của bức tường vẫn còn đang chiến đấu ở thành lũy của hàng phòng ngự thứ hai, nhưng mà với Trái Tim Hắc Ám và Goliath bị tiêu diệt, và bầy Sinh Vật Ác Mộng bất tận bị vụ nổ khủng khiếp kia tàn phá, đợt tiến công đã bị giảm xuống thành những trận chiến đấu quy mô tương đối nhỏ nhưng liên tục.

Khung xương của đợt công hãm đã bị phá vỡ. Falcon Scott đã đối mặt với trận chiến đáng sợ nhất từ trước đến này, và đã cầm cự được.

Chủ yếu.

Phần phía nam của thành phố hoàn toàn bị phá hủy, bị thay thế bởi một cái hố khổng lồ. Những tòa nhà đã biến mất, và một đoạn dài của bức tường thành cũng đã không còn nữa. Ngay cả phần lớn của trường giết chóc bên ngoài cũng đã bị xóa khỏi tồn tại, chỉ có một cái xác đá to cao của con titan là vẫn còn đó. Nó nằm trên dốc cái hố như một đống vỡ vụn to như một ngọn núi, khiến tim những người lính sung sướng kì lạ khi nhìn thấy nó.

Với bức tường bị sụp đổ, bảo vệ thành phố đã trở nên khó hơn nhiều. Tuy nhiên, cái hố kia cũng đã tạo ra một rào cản tự nhiên - mặc dù thành lũy thứ hai là không cao hay đáng gờm bằng bức tường thành, nó cũng cho Quân Đội Đầu Tiên một cơ hội để chống lại những đợt tấn công của đám Sinh Vật Ác Mộng.

Hơn thế nữa, bốn trong năm mối đe dọa ghê gớm nhất đối với thủ đô công hãm giờ đã bị tiêu diệt. Đám Mây Cắn Xé, Khủng Bố LO49, Trái Tim Hắc Ám, và Goliath...bất chấp cái giá tồi tệ mà Quân Đội Đầu Tiên đã phải trả, chúng đã chết. Bây giờ, chỉ còn lại thứ hùng mạnh nhất trong đám kinh dị còn sống. Titan Đồi Bại, Quái Thú Mùa Đông.

Nhưng mà nó được Thủy Triều Bầu Trời của gia tộc Lông Vũ Trắng kiềm chế, nên...

Lần đầu tiên kể từ khi trận chiến này bắt đầu, những người trong Falcon Scott cảm thấy hi vọng.

Họ cũng lung lay và hoảng sợ, nhưng mà với nhiều triệu người tị nạn đã được sơ tán, và thật nhiều sinh vật mạnh mẽ bị chém giết, tưởng tượng hồi kết của đợt phòng ngự đẫm máu này không còn bất khả thi nữa.

Falcon Scott chỉ phải cầm giữ thêm vài ngày nữa...

Những ánh cực quang ma quái cháy trên thành phố tàn tạ, vầ mặt trăng đã giấu bản thân trong hắc ám lạnh lẽo của bầu trời đêm.

Sunny đang ngồi trong một phòng họp quen thuộc của cơ sở chính phủ. Hay nên nói là cậu đang như nằm trên cái ghế, nhìn chăm chú trần nhà với biểu hiện xa xăm. Làn da cậu đã lành lại, biến thành một bức tranh trường phái siêu thực từ những vết bầm dập, nhưng mà những chấn thương bên trong thì vẫn còn. Kể cả với tốc độ khôi phục phi thường của mình, cậu vẫn cảm thấy đau đớn khủng khiếp.

Đó là vì cậu đã...con Ăn Xác kia chơi cậu một vố rất lớn, đặc biệt là lúc ở gần cuối trận chiến đầy sát ý của họ. Dù sao đi nữa, con quỷ căm ghét kia đã chết, còn Sunny thì vẫn còn đây. Cậu thậm chí nhận được một Tiếng Vang, và một đống mảnh bóng.

Bất ngờ là Ma Pháp đã lựa chọn tính đám bọ đen kia, thứ mà không phải sinh vật sống, là vũ khí của cậu. Vì vậy nên, sau khi đám sinh vật ghê gớm kia cắn nuốt con Ăn Xác, nó đã tính cú giết cho Sunny.

Cậu hiện tại đang nhìn những kí tự với ánh mặt lờ đờ.

'Làm gì đây...làm gì đây...'

Hai dòng kí tự lung linh ở trung tâm sự chú ý của cậu.

Mảnh Bóng: [3857/4000].

Và:

Tiếng Vang: [Quỷ Háu Ăn].

Con Ăn Xác...Quỷ Háu Ăn...đúng là một sinh vật kì lạ. Nó rõ ràng là đã có được vài đặc tính của một sinh vật bóng tối, nhưng mà không phải toàn bộ. Nếu không thì con khốn kia đã biến thành một cái Bóng chứ không phải một Tiếng Vang.

Hoặc có lẽ vấn đề là linh hồn của con Ăn Xác bị hắc háo, và vì vậy nên không phù hợp để trực tiếp trở thành một cái Bóng...dù sao đi nữa, kết quả là Sunny đã nhận được gần tám trăm mảnh bóng cho việc giết nó, cũng như một Tiếng Vang Vượt Giới Hạn.

Quỷ Háu Ăn là một Sinh Vật Ác Mộng đỉnh cấp, một thiên tài vô đối trong số đám quái vật tà ác, nên biến nó thành một cái Bóng là quyết định dễ dàng. Có hai cái Bóng Vượt Giới Hạn cũng sẽ là một cú tăng khổng lồ cho sức mạnh của Sunny.

Nhưng mà...có hai vấn đề.

Đầu tiên là bản thân Tiếng Vang kia. Khi Sunny triệu hồi nó trong Hồn Hải, cậu đã trông chờ nhìn thấy một con chằn tinh to cao trong một bộ giáp xương không thể phá vỡ...nhưng thứ xuất hiện thì lại là một con quỷ nhỏ xíu, đáng thương hại! Quỷ Háu Ăn không xứng làm quỷ...cao nhất thì là một con tiểu yêu.

Con tiểu yêu vẫn là một Ác Quỷ Vượt Giới Hạn, nhưng mà yếu không thể tin nổi. Sức mạnh thật sự của nó nằm ở khả năng khá điên rồ là trở nên mạnh mẽ hơn và có được những đặc tính mới khi cắn nuốt đủ loại sinh vật. Nó cũng sở hữu vài Thuộc Tính rất ngạc nhiên và mạnh mẽ.

Nếu Sunny cẩn thận lựa chọn chế độ ăn cho tên khốn nhỏ bé kia, thì theo thời gian, tiểu yêu có thể trở nên mạnh mẽ đến ngu ngốc - thậm chí còn mạnh hơn cả sau khi nó đã cắn nuốt những rác rưỡi linh tinh trên khắp Trung Nam Cực. Nhưng mà đó là trong tương lai, và ngay bây giờ, biến một Tiếng Vang thành Bóng sẽ tốn cậu không ít hơn ba trăm mảnh bóng.

Ba trăm mảnh không phải là một con số quá to lớn...trừ việc cậu bây giờ đã sắp sửa trở thành một Bạo Chúa.

Hủy đi kí tự, Sunny thở dài.

'Để sau. Giờ không phải lúc.'

Quả thật không phải lúc...theo nhiều ý nghĩa hơn chỉ một.

Đột nhiên nhớ đến gì đó, Sunny ảm đạm nhìn quanh.

Chỉ có hai người trong phòng họp - bản thân cậu và Bậc Thầy Jet. Ghế của Winter là trống rỗng.

...Đó là vì Winter đã chết.

Cô đã chết trong lúc giữ lại bầy Sinh Vật Ác Mộng, khi mà phần tường bên dưới tổ đội cô sụp đổ.

Số lượng thương vong vào ngày hôm đó là vĩ đại. Hàng ngàn người lính thường đã thiệt mạng, và trong bảy trăm người Thức Tỉnh, chỉ khoảng hai trăm là sống sót. Winter và toàn bộ những người Bất Thường của cô đã hi sinh. Ngay cả tổ đội của Kẻ Gặt Hồn cũng đã bị tiêu diệt, cô là người duy nhất sống sót.

Sunny nhìn chăm chú cái ghế trống, cảm giác một cơn đau tê tái trong tim mình. Winter...hai người họ đã không biết nhau thời gian dài, nhưng mà giữa họ có một sự liên kết. Cậu rất thích Bậc Thầy thô lỗ kia. Và giờ, cô ta đã chết...cứ như vậy...và cậu thậm chí không có cơ hội để nói tạm biệt.

Toàn bộ họ đều đã không còn...Randal, Jesse, Davis, Dale, và giờ là Winter nữa. Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng cuộc họp đầu tiên của họ, khi mà Đại Đội Bất Thường Số Một chính thức được thành lập.

Vài tháng sau đó, chỉ còn lại Sunny và Bậc Thầy Jet. Trong bốn mươi hai người Thức Tỉnh Bất Thường, chỉ còn bốn - Belle, Dorn, Samara, và Kim. Luster cũng còn sống, nhưng mà với hắn, trận chiến tranh này khả năng cao là đã kết thúc.

'Chết tiệt tất cả mà...'

Sunny nhìn căn phòng trống rỗng, một cảm xúc thiêu đốt, hắc ám, kì lạ dâng lên trong ngực cậu.

'Ý nghĩa quái gì chứ? Toàn bộ có ý nghĩa đâu chứ?'

Kẻ Gặt Hồn và cậu lúc này đáng lẽ phải có một cuộc họp chiến lược, nhưng mà không thật sự có gì để họ thảo luận.

Sau một thời gian trong yên lặng, Jet đột nhiên lắc đầu và đứng dậy, vô tình khiến cái ghế bay vào tường. Cô mơ hồ nhìn nó, rồi chửi thề.

"...Chúng ta đang lãng phí thời gian ở đây. Đi nghỉ ngơi đi Sunny...cậu xứng đáng nhận được. Thần thánh, chúng ta đều xứng đáng nghỉ ngơi..."

Dứt lời, Jet nhặt lên cái ghế, đặt nó lại gần bàn họp, và bước đi ra ngoài mà không nói thêm lời nào.

Sunny còn một mình trong căn phòng trống rỗng.

Cậu ngồi bất động một lúc, rồi thở dài và đứng dậy.

'Chỉ còn chưa đến một tuần. Nhanh thôi, chúng ta đều sẽ có thể nghỉ ngơi...'