Chương 1046: Falcon Scott Thất Thủ (64)

Chương 1046: Falcon Scott Thất Thủ (64)

Đến một lúc, Sunny phải thừa nhận bản thân sẽ không thể phá vỡ bộ giáp của con Ăn Xác, nhưng mà cậu vẫn liên tục tung ra những đòn đánh tàn bạo về phía sinh vật đáng căm ghét kia - cậu không chấp nhận tin tưởng rằng con quỷ kia bên trong cũng cứng cáp như vậy. Cho dù bộ vỏ của nó có cứng đến mấy, đủ lực lượng là chắc chắn phải biến những thứ mà mà nó bảo vệ ở bên trong biến thành một đống máu bầy nhầy. Dù sao thì cậu cũng có cùng điểm yếu đó...

Nhưng cho dù cậu có đánh con quỷ kia bao nhiêu, thì nó không hề có vẻ bận tâm đến.

'Mẹ nó chứ!'

Phẫn nộ và không biết phải làm gì, Sunny nắm lấy hàm của con vật kia bằng một tay, và dùng tay còn lại bóp lại cánh tay còn lại. Rồi, cậu mở ra miệng của mình...

Và cắn vào con Ăn Xác.

Có lẽ Sunny may mắn, hoặc có lẽ giáp xương ở điểm đó thật sự đã bị những đòn tấn công trước đó làm yếu đi...dù sao cũng được, cậu cuối cùng cảm giác được có gì đó không chịu nổi nữa, rồi nếm được một vị ghê tởm trên lưỡi mình. Không nhầm được, là máu của con Ăn Xác.

...Sunny chưa bao giờ nếm được thứ gì ngọt ngào hơn vậy trong cả đời mình.

Cảm giác con vật kia rùng mình và hoảng hốt cố đẩy cậu khỏi, cậu cắn răng chặt hơn với sự vui vẻ độc ác, rồi xé ra một tảng thịt. Sunny phun nó ra và nhếch mép cười, rồi ngay lập tức hối hận khi một nắm đấm to đùng bay về phía mặt cậu với sức mạnh đáng sợ.

'A...'

Sunny bị đẩy ra sau.

Cùng lúc, quả cầu đen cuối cùng tan vỡ.

Cả ba tầng bóng tối bảo vệ đã bị hư hại nặng nề, và giờ đã đến giới hạn. Một mạng lưới những vết nứt tỏa ra trên vỏ quả trứng, rồi nó vỡ vụn thành vô số mảnh, khiến Sunny và con Ăn Xác hứng chịu nhiệt độ kinh khủng và ánh sáng chói lòa.

'Cứt...'

Thế giới rung chuyển một lần cuối cùng.

Thế giới...

Nóng.

Nhưng ít nhất thì nó đã ngừng xoay vòng.

Sunny thấy bản thân nhìn chăm chú vào một màn sương rực rỡ màu cam.

Sương rất đẹp, và có mùi lửa.

'...Hình như mình đang bị cháy.'

Cậu ngẩng đầu, phát hiện lửa đang liếm lấy hai chân mình. May mắn là, phòng ngự nguyên tố của cậu là đủ cao để chịu nổi chúng. Hoàng Hôn Thất Sủng cũng không hề bị nó ảnh hưởng. Lụa đen vẫn mát lạnh, dễ chịu.

'Đúng rồi...'

Màn sương cam kia chỉ là bụi được biển lửa thắp sáng. Sunny đang nằm trên mặt đất, bị những thứ vỡ vụn vây quanh. Vài thứ là rực sáng, và có những vũng kim loại tan chảy ở đây đó. Trông như một cảnh tượng từ địa ngục rực lửa.

Cậu đau đớn toàn thân, và hô hấp khó khăn đến kì lạ...nhưng mà vẫn còn sống.

Rên rỉ, Sunny chậm chạp ngồi lên, rồi loạng choạng đứng dậy. Cậu không thấy tốt chút nào. Kiệt sức đến ghê sợ, và bị thương nặng nề, và còn trúng độc nữa. Còn con Ăn Xác...

Sunny nhìn quanh và nghiến răng.

'Đừng có nói con khốn kia lại thoát lần nữa!'

Cậu cho giác quan bóng tỏa ra ngoài, rồi mỉm cười.

Đi cà nhắc, cậu vòng qua một mảnh vỡ bốc lửa và dừng lại gần mép của một hố sâu trong đất.

Cái hố đó là sâu khoảng ba mét, và có dốc gần như dựng đứng. Ở dưới đáy hố, con Ăn Xác đang bị kẹt dưới một miếng hợp kim khổng lồ. Sinh vật kia có vẻ hơi choáng váng, nhưng ngoài đó ra thì nó vẫn không thương tổn gì nhiều. Thật ra thì nó đã bắt đầu cố nâng thứ kim loại kia lên, khiến thứ đó rên rỉ dưới lực lượng đó.

Nó không thể thoát vào bóng tối, vì mọi thứ quanh họ đều được thắp sáng rực rỡ bởi những đám lửa và sương tỏa sáng. Không có cái bóng nào đủ to để con quỷ kim chìm vào.

Trong một lúc, sinh vật kia hoàn toàn trơ trọi ở đó.

...Vấn đề là Sunny không còn sức mạnh để chiến đấu. Kể cả lúc có thể chiến đấu, thì toàn bộ nỗ lực của cậu đều đã không thể xuyên phá bộ giáp bất bại của con kia. Cậu đã chỉ có thể khiến nó chảy máu một chút bằng cách cắn nó.

Và cậu chỉ còn lại vài giọt tinh túy.

Nhanh chóng mà thôi, con khốn chết tiệt kia sẽ thoát khỏi dưới kia và bỏ trốn...hoặc thậm chí có lẽ tấn công và dứt điểm Sunny, người mà đứng còn không vững.

Sunny đang ở trong một thế bí thật sự.

Cậu xoa mặt, nhìn chằm chằm con Ăn Xác đang chật vật vài giây dài, rồi dùng những giọt tinh túy cuối cùng để triệu hồi một Ký Ức.

Sinh vật kia nhìn Sunny với sự căm ghét, rồi nỗ lực gấp đôi để thoát khỏi. Với sức mạnh của một Ác Quỷ Đồi Bại, đẩy đi một miếng kim loại, cho dù nặng cỡ nào, đáng lẽ không phải là vấn đề...nhưng mà nó cũng đang choáng váng và mệt mỏi. Hơn thế nữa, nó đã bị yếu đi đáng kể bởi vì linh hồn bị móng vuốt của Sunny xé rách. Sẽ mất nó ít nhất cỡ chục giây để thoát khỏi.

Nhưng mà con quỷ có vẻ thả lõng một chút, khi nó nhận ra Ký Ức mà kẻ địch nó triệu hồi không phải kiếm hay cung...thay vì đó, là một cái rương kim loại trông không có gì đặc biệt.

Sunny thở dài, rồi mỉm cười.

"...Đây, con khốn. Ăn đi."

Dứt lời, cậu mở nắp Hòm Hám Của và đá nó, khiến cái rương ngã ra.

Một dòng lũ bọ đen bé xíu tràn ra từ cái hố không đáy bên trong cái mồm đen hình vuông của Hòm.

Chúng rơi lên con Ăn Xác, ngay lập tức cắn vào bộ giáp xương. Nơi mà vũ khí của Sunny đã không làm gì được, những cái hàm sắc bén của đám côn trùng kia cũng không hiệu quả tương tự...nhưng mà, có nhiều không đếm hết đám bọ, và cơ thể con vật kia không phải hoàn toàn bọc giáp. Có những khe nứt...có những khe hở...có những cách để vào trong.

Con quỷ vội vã cố trốn thoát, nhưng mà đã quá trễ. Hình dạng nó nhanh chóng bị tấm thảm bọ che phủ lấy, rồi nó bị chôn hẳn dưới chúng. Càng lúc càng nhiều đám côn trùng tràn ra từ Hòm Hám Của, đến khi cái hố gần như được lấp đầy. Không còn thấy được gì từ côn Ăn Xác bên dưới đám sinh vật bé tí kia.

Sunny lùi lại một bước, rồi hít một hơi sâu.

Rồi, cậu phát ra một tiếng cười run rẩy, kì lạ.

'Làm được rồi!'

Tiếng cười của Sunny trở nên lớn hơn.

'Mình với đám sinh vật bóng tối là sao vậy chứ...mỗi lần chiến đấu với một con, là mình bị đẩy đến tận biên giới điên khùng...rồi vượt qua đó một chút...'

Trong lúc cậu cười, Ma Pháp đột nhiên thì thầm vào tai cậu:

[Bạn đã giết một Ác Quỷ Đồi Bại...]

Cậu quá giật mình nên thậm chí không nghe nửa sau.

'Gì cơ...?'

[Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn.]

Ngay lập tức, Sunny cảm thấy một dòng lũ mảnh bóng đổ vào linh hồn mình...hơn gấp chục, thậm chí gấp trăm lần đáng lẽ cậu có thể nhận từ việc giết một con Ác Quỷ Đồi Bại.

Trong lúc mắt cậu trợn to, Ma Pháp lại lên tiếng:

[...Bạn đã nhận được một Tiếng Vang.]