Chương 1028: Falcon Scott Thất Thủ (46)
Một thời gian sau đó, những thành viên của tổ đội đến gần Tê Giác. Belle, Dorn, Samara, Kimmy, Luster...đi vào trong, họ đứng hình một giây, quan sát bên trong rối loạn của APC và những vết nứt trên những cửa sổ cường lực với biểu hiện choáng váng.
Sau một lúc, Luster hắng giọng.
"Ờ, sếp...chuyện gì xảy ra vậy?"
Sunny nhìn họ với vẻ mặt cứng đơ.
"Tôi mời một cô gái đến. Cô ta Vượt Giới Hạn."
Tên trẻ tuổi lo lắng bật cười.
"Ha...đùa hay lắm sếp..."
Sau đó, hắn gần như chạy về phía buồng lái để kiểm tra những hệ thống của Tê Giác. Trong lúc Luster chạy những chẩn đoán, hắn cứ lầm bầm gì đó trong miệng:
"Thần thánh...sếp tông vào một con titan hay sao? Tổn thất này...ôi, bé cưng tội nghiệp của mình..."
Sunny lắc đầu và nhìn sang những người còn lại, nói đủ to để Luster cũng nghe được:
"Chuẩn bị đi. Chỉ Huy Quân Đội chắc rằng Goliath sẽ đến thành phố vào hôm nay hoặc ngày mai. Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ không rời khỏi tường thành đến khi hắn đến. Trận chiến này...sẽ là chơi lớn."
Những người lính trở nên nghiêm nghị, mắt họ đầy sự quyết tâm bình tĩnh. Sunny gật đầu.
"Đừng lo lắng về bản thân con titan. Đại tá Jet và tôi sẽ xử lý tên khốn to xác đó. Nhưng mà, Goliath sẽ không xuất hiện một mình...và, dựa trên cách mà Đồng Erebus bị đánh bại, có cơ hội cao là bức tường sẽ bị xuyên phá. Tôi không cần nói với mọi người độ quan trọng của việc giữ đám Sinh Vật Ác Mộng không thể vào trong. Nhưng mà, nếu tình hình trở nên vô vọng, sẵn sàng rút lui về hàng phòng ngự thứ hai bên trong thành phố."
Cậu ngừng lại một giây, rồi nhìn họ với biểu hiện nghiêm túc.
"Đừng có ngu ngốc và chết nếu không cần thiết. Tôi cần mọi người sống...để chiến đấu vào ngày mai, và ngày sau ngày mai, và ngày sau đó nữa. Từ giờ thì ai chết sẽ bị xem là đào ngũ. Không ai được phép chết mà không có sự cho phép của tôi. Hiểu chứ?"
Những thành viên trong tổ đội cậu nhếch mép cười, rồi nghiêm chào.
"Vâng thưa sếp!"
"Nghĩ cũng không dám nghĩ!"
"Tôi sợ sếp hơn nhiều là sợ chết thưa sếp! Tôi sẽ không dám!"
Sunny chớp mắt vài lần trước câu cuối cùng kia, rồi gật đầu.
"Tuyệt vời. Vậy thì đi thôi."
Không lâu sau đó, Tê Giác bắt đầu di chuyển về phía trước với chút nỗ lực. Họ lái qua Falcon Scott, nơi rất nhiều con đường bây giờ đã trống rỗng, và rất nhiều tòa nhà không được thắp sáng. Tuyết chất cao lên ở vài khu vực, và ở vài nơi khác, những người tị nạn đang lo lắng đi nhanh trong cơn lạnh.
Luster cứng đầu chỉ đi những con đường được thắp sáng tốt, vì nguyên nhân gì đó, khiến tiến triển của họ chậm hơn một chút. Bức tường dần đến gần hơn.
Nhưng mà trước khi họ đến vòng phòng ngự thứ hai, Sunny đột nhiên ra lệnh cho APC ngừng lại. Chàng trai nhìn lại với câu hỏi yên lặng.
Sunny chần chừ vài giây, rồi nói:
"Chờ tôi ở đây. Sẽ không lâu."
Dứt lời, cậu rời khỏi Tê Giác và đi về phía một tháp chung cư quen thuộc, tình cờ ở gần đó.
Lần này không có ai dọn tuyết ở phía lối vào. Sunny đứng đó một hai phút, nhìn chăm chú cánh cửa yếu ớt kia với biểu hiện u ám. Cuối cùng, cậu thở dài.
'Kể cả nếu cả thành phố bị tiêu diệt, tòa chung cư chết tiệt này phải còn đứng. Mình sẽ đảm bảo như vậy.'
Sau đó, cậu quay người và bước đi.
...Nhưng khi làm vậy, cậu suýt va vào một người mà đang đến gần khu chung cư.
"Đi đường thì mở mắt ra đồ ng...hử? Sunny?"
Cậu thở dài và ngước lên, nhìn thấy Beth và Giáo sư Obel. Họ chắc là vừa trở lại từ ca làm việc của họ - Beth là ở trung tâm tình nguyện, còn ông lão là ở khu kĩ thuật trong cơ sở chính phủ.
Cô gái trẻ chớp mắt vìa lần, nhìn cậu chăm chú với vẻ bất ngờ. Trước khi Sunny có thể nghĩ ra gì đó để nói, cô hỏi:
"Cậu không lạnh hả?"
Cậu mở miệng, rồi nhìn xuống bộ tunic lụa mỏng che phủ cơ thể mình. Quả thật trông nó không giống thứ người ta nên mặc ở giữa mùa đông.
Sunny hắng giọng.
"Không, thật sự. Ờ...kháng cự nguyên tố, cô biết đó."
Beth khịt mũi.
"Cậu vẫn là con người, phải không? Mặc gì đó ấm ấm vào, Ma Pháp ạ...tôi nghĩ chiến đấu trên tường trong khi chảy nước mũi là không tuyệt vời đâu. Nước mũi Vượt Bậc vẫn là nước mũi..."
Cậu im lặng nhìn cô ta vài giây, rồi đột nhiên bật cười.
"À, đúng vậy. Tôi vẫn là con người, đó là đúng. Cảm ơn. Tôi sẽ cố nhớ điều đó."
Giáo sư Obel mỉm cười và tiến lên một bước.
"Cậu đã định đến thăm chúng ta hả Thiếu tá Sunless? Đến, đi vào...không việc gì phải đứng đây trong cái lạnh cả..."
Sunny mỉm cười, rồi hơi lắc đầu.
"Không, tôi thật ra đang trên đường bắt đầu ca ở tường. Chỉ Huy Quân Đội trông chờ có một trận chiến lớn, nên mọi người đều được gọi đi...ừ thì, nhiều hơn cả bình thường. Dù sao đi nữa, đảm bảo ở trong và cẩn thận trong khoảng ngày tới. Tình hình có thể trở nên lộn xộn."
Ông lão gật đầu và thở dài.
"Ta hiểu. Ừ thì, vậy chúng ta sẽ không giữ cậu nữa. Làm ơn giữ an toàn."
Ông ta đi về trước, nhưng rồi ngừng lại và vỗ vai Sunny.
"A, vậy có lẽ cậu nên ghé qua sau ca của cậu? Không có gì nhiều, nhưng mà Beth đã nhận được thêm một chút trong khẩu phần ngày hôm nay. Chúng ta định nấu một bữa thịnh soạn cho những người vẫn còn đang chờ lấy vé trong khu này. Ta sẽ để cho cậu một phần."
Sunny yên lặng một lúc quá lâu, rồi nhún vai.
"Tại sao không? Hứa rồi đó."
Cậu nhìn Giáo sư Obel và Beth biến mất vào trong, rồi chậm rãi quay người và đi trở lại Tê Giác.
Trong lúc bước đi, nụ cười biến mất khỏi gương mặt cậu, bị thay thế bởi một biểu hiện hắc ám, tàn nhẫn.
Những cái bóng sâu đậm lắng lại trong mắt cậu.
'Đến lúc giết một titan.'
Chuyện xảy ra ở Đồng Erebus không thể được cho phép lặp lại. Goliath phải chết, và Sunny là đúng người để giết nó. Một mắt đổi một mắt, một mạng đổi một mạng.
Sunny là một người thù dai và luôn thanh toán nợ nần, và hai người họ...họ có một món nợ cần thanh toán.