Chương 1029: Falcon Scott Thất Thủ (47)

Chương 1029: Falcon Scott Thất Thủ (47)

Gió hú lên trong lúc đánh vào bức tường thành khổng lồ. Những người lính của Quân Đội Đầu Tiên đang run rẩy trên chiến lũy, nhìn chăm chú vào màn mù mờ của cơn bão tuyết với những biểu hiện nghiệt ngã. Đây là những người may mắn - những người xấu số hơn là ở xa bên dưới, trên mặt đất, chuẩn bị bảo vệ những lỗ hỏng với tính mạng của họ.

Vì những vết rách xấu xí trong rào cản của thành phố, vấn đề hậu cần của việc phòng ngự trở nên khó khăn hơn nhiều. Đặc biệt là vào hôm nay, vì không ai biết con titan sẽ tấn công từ hướng nào.

Goliath có thể đến từ phía nam, di chuyển qua vùng đất hoang tàn và khiến mặt đất rung chuyển với mỗi bước chân của nó. Hắn có thể đến từ phía bắc, xuất hiện từ bên dưới làn sóng hắc ám và tấn công pháo đài cảng trước. Theo tình bào của Chỉ Huy Quân Đội thì hắn thậm chí có thể bò ra từ mặt đất để tấn công...toàn bộ khả năng của con titan này vẫn là một ẩn số.

Đó là tại sao những người bảo vệ được chia ra dọc trên cả chu vi của bức tường thay vì tập trung vào một hay vài đoạn tường.

Nhưng mà, Sunny và Jet, cũng như hai tổ đội Bất Thường của họ, lại thấy bản thân ở một điểm quen thuộc - ngay trên lối vào chính của thủ đô công hãm, cách không quá Cổng Ác Mộng mà đã phá vỡ bức tường không quá lâu trước đó.

Sunny đang ngồi tựa lưng vào lan can, nhắm mắt để thiền. Kẻ Gặt Hồn đứng gần đó, nhìn qua trường giết chóc rộng lớn, khung cảnh bị màn tuyết che mờ đi. Cả hai đều đang cố bỏ qua những tiếng thì thầm của Kêu Gọi.

Rất phiền phức, khi phải lo lắng đến việc đó nữa khi mà họ đã muốn phát bệnh vì lo lắng chờ đợi trận chiến bắt đầu.

Sunny thở dài, rồi ngước lên nhìn Bậc Thầy Jet. Tóc cậu cản đường, nên cậu phải vuốt nó sang một bên. Trước khi cậu có thể nói chuyện, cô đột nhiên hỏi:

"Tại sao cậu không cắt nó?"

Cậu xấu hổ ho khan.

"Ồ...sự tình là, những thứ bình thường như kéo hay máy cắt tóc tự động đã ngừng hiệu quả đối với tôi. Tôi có lẽ nên dùng một Ký Ức sắc bén và tự cắt...ừ, tôi sẽ làm vậy, một ngày nào đó..."

Jet mỉm cười và nhìn đi.

"Tôi quen một gã ở NQSC. Hắn ta rất đắt khách, vì hắnlà một trong số những người cắt tóc Thức Tỉnh hiếm có trên đời. Có nhiều Thánh trong danh sách khách hàng của hắn, nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cậu."

Sunny cười.

"...Chắc rồi. Khi chúng ta quay lại NQSC."

Cậu giữ im lặng vài giây, rồi hỏi:

"Cô chắc cỡ nào về việc chúng ta có thể tiêu diệt Goliath?"

Kẻ Gặt Hồn chần chừ.

"Miễn sao cậu có thể thực hiện phần của cậu trong kế hoạch, khá chắc. Bloodwave sẽ can thiệp nếu có tình huống không ổn. Đáng tiếc là Thủy Triều Bầu Trời đã rời khỏi để chiến đấu với Quái Thú Mùa Đông lần nữa...nhưng mà chúng ta vẫn nên có thể làm được mà không có cô ta."

Sunny gật đầu.

"Tôi nghĩ vậy..."

Nhưng mà, Jet ngắt lời cậu với một bàn tay giơ lên. Cậu trở nên yên lặng và nhướng mày.

Cô nhìn về phía hắc ám với biểu hiện bình tĩnh.

"Nghe đi."

Sunny làm vậy, không nghe thấy gì ngoài tiếng gió và tiếng hô hấp của hàng ngàn người lính quanh họ. Rồi một âm thanh nhàn nhạt chạm đến tai cậu từ đâu đó rất xa xôi.

Ầm.

Và rồi, sau một lúc ngừng lâu và khó khăn, lại một lần nữa.

Ầm.

Sunny đứng dậy, nhìn chăm chú vào cơn bão tuyết. Đột nhiên, cậu thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.

"Hắn đang đến."

Từ một khoảng cách xa xăm, những bước chân ầm ầm của tên khổng lồ lăn qua thế giới. Mặc dù những người lính không thể thấy gì bởi vì cơn bão tuyết dữ dội, chỉ riêng âm thanh cũng đủ khiến họ tái đi và nắm chặt vũ khí với đôi tay run rẩy.

Ầm...ầm...

Ầm...

Mỗi bước chân tấn công họ, như một đòn tấn công tâm lý.

Jet cố liên lạc Chỉ Huy Quân Đội, nhưng rồi chửi thể khi mà sự quấy nhiễu khiến cô không thể. Gọi một người đưa tin, cô nói ngắn gọn:

"Thông báo HQ là Goliath đang đến từ phía nam. Chúng ta cần tiếp viện đến nơi này nhanh nhất có thể. Đi mau!"

Người đưa tin tái mặt nghiêm chào và biến mất khỏi tầm mắt, và rồi, không còn gì để họ có thể làm ngoài chờ đợi.

Bên cạnh Sunny, những thành viên của tổ đội đang chuẩn bị cho trận chiến. Mọi người quanh họ cũng đang làm vậy, và từ màn tuyết trắng bên ngoài bức tường, những âm thanh của tên khổng lồ tiếp tục vang lên, chậm rãi trở nên ồn ào hơn...và gần hơn...và đáng sợ hơn rất nhiều.

Ầm!

Và rồi, sau một khoảng yên lặng tra tấn, lần nữa:

Ầm!

Sunny nghiến răng, và trên chiến lũy đằng sau cậu, bốn cái bóng run rẩy.

Ẩn mình trong bão tuyết, Goliath đang chậm rãi tiến về Falcon Scott. Không ai có thể nhìn thấy hắn nhưng mà những bước chân nặng nề của con titan nghe như một hồi trống trận báo trước. Không lâu sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển với mỗi bước chân đó. Cơn chấn động di chuyển qua kiến trúc kim loại của bức tường thành, khiến nó cũng rung động.

Sunny cảm giác cơ thể mình trở nên cứng nhắc, như thể bị tê liệt bởi kí ức bị nghiền nát dưới chân tên khổng lồ. Nhân loại không hẳn có thể nhớ lại cơn đau đớn, nhưng mà nhớ lại cảm giác bị đau đớn là rất dễ dàng, đặc biệt là nếu người ta bị thương nặng nề. Cậu đã suýt chết vào ngày hôm đó...cậu đáng lẽ đã chết, nếu không nhờ có vài Ký Ức và chút may mắn.

Cơ thể cậu vẫn còn nhớ lúc nó bị phá hủy.

Gầm gừ, Sunny rũ bỏ nỗi sợ tê liệt đó và nhìn vào cơn bão tuyết, hi vọng có thể nhìn thấy hình dạng căm ghét của ngọn núi biết đi kia.

Thay vì đó, cậu chỉ nghe thấy...

ẦM.

ẦM.

'Chết tiệt thật.'

ẦM!

ẦM!

...Đột nhiên, những bước chân ồn ào ngừng lại.

Một giây sau đó, một vết rách hiện ra trong bức tường của cơn bão tuyết, và trong vài giây, cậu có thể nhìn xa và rộng.

Mắt Sunny nheo lại.

Ngoài kia, ở ngay biên giới của trường giết chóc, một sinh vật khổng lồ đứng trước dãy núi. Cao hơn hẳn bức tường thành phố, bản thân con titan nhìn như một ngọn núi vậy - cơ thể đó mơ hồ có hình dạng con người to rộng và dị dạng, được làm từ thứ đá gồ ghề, phong hóa. Hắn có ba cánh tay mạnh mẽ, và một con mắt khổng lồ mà nhìn chăm chú Quân Đội Đầu Tiên với sự ác ý xa lạ, lạnh lẽo, đáng sợ. Con mắt trắng đục hoàn toàn, không có đồng tử, không có con ngươi.

...Đằng sau và xung quanh con titan, một biển rộng lớn và hắc ám gợn sóng trong lúc trôi xuống từ dốc núi. Những Sinh Vật Ác Mộng, một bầy to đến đáng kinh ngạc, đang theo sau con Titan Ngã.

Trong một giây, thế giới có vẻ đứng yên.

Trong khoảnh khắc đáng sợ đó, Sunny buộc bản thân mỉm cười. Toàn bộ - cậu đến Nam Cực, hành quân cùng với Quân Đội Đầu Tiên qua vùng đất lạnh lẽo, sống sót LO49, chật vật trở lại phía bắc với một đoàn người tị nạn, những tuần dài chiến đấu ở Falcon Scott - đã vì khoảnh khắc này.

Cậu nhìn Goliath với một sự mãnh liệt tràn đầy sát ý.

'Đến đây, tên khốn kiếp...'

Trong giây kế tiếp, như thể đáp lại lời kêu gọi của cậu, tên khổng lồ tiến lên phía trước.