Chương 1011: Falcon Scott Thất Thủ (29)
Trong một hai giây, đầu óc Sunny trống rỗng. Cậu bò ra sau, ngước lên nhìn bóng người quen thuộc đang đứng trên mình.
Verne...đó là Verne. Không nhầm lẫn được.
...Hoặc ít nhất là thứ gì đó mặc bộ xác của Verne.
Bóng của ông ta to lớn và đáng sợ hơn hẳn một cái bóng của nhân loại đáng lẽ có thể.
Ánh mắt trống rỗng của vị Bậc Thầy đã chết đuổi theo Sunny, gương mặt ông ta bất động và không nhúc nhích như một cái mặt nạ. Đằng sau ông ta, sóng biển hắc ám tiếp tục khuấy động, và nhiều bóng dáng hơn nữa xuất hiện từ nước. Nam, nữ...hàng chục người, thậm chí hàng trăm. Họ đi về phía trước như một quân đội xác chết, yên lặng và không cảm xúc, mắt họ chìm trong hắc ám.
Toàn bộ cái bóng của họ đều sai cả.
Những người ở LO49 mà Sunny đã để lại chịu chết. Cậu nhận ra toàn bộ bọn họ, nhìn chăm chú bề mặt gợn sóng của biển trong kinh hoàng.
'Khủng...Khủng Bố...'
Kì lạ là, chính tiếng cười ghét bỏ của cây kiếm nguyền rủa đã phá tan trạng thái tê liệt của cậu.
"Nhìn kìa, Lạc khỏi Ánh Sáng...tội lỗi của mày đã quay trở lại để ám ảnh mày!"
Sunny rùng mình, tỉnh táo lại.
'Tội lỗi gì hả thằng khốn? Tao đã làm mọi thứ có thể để cố cứu họ!'
Giọng nói tà ác lại cười lên, rồi thì thầm, lời nói của nó rơi xuống như những giọt độc tố:
"Yếu ớt cũng là một tội lỗi, đồ sâu bọ đáng thương hại...nó là tội lỗi vĩ đại nhất cả..."
Sunny gầm gừ, rồi đứng dậy và đông cứng trong tích tắc, điên cuồng suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Sau khi đuổi theo con Bạo Chúa, cậu bây giờ đang ở sau thành phố. Có một vách núi cao giữa biển và bức tường phía bắc của Falcon Scott, nên không gì có thể thoát khỏi bãi biển này mà không bị xé xác bởi những vũ trang phòng ngự...mặc dù phải nói, đa số lực lượng của Quân Đội Đầu Tiên hiện đang tập trung ở phía nam của bức tường, chiến đấu với Đám Mây Cắn Xé.
Nhưng mà pháo đài cảng thì gần đây, và được bảo vệ bởi đội quân của riêng nó. Bloodwave và những người Thức Tỉnh của Nhà Đêm cũng ở đây, bảo vệ những con thuyền đang neo ở cảng và phụ trách việc mang những người tị nạn lên thuyền.
Một ngàn cái xác bị mê hoặc sẽ không thấm thía gì đối với phòng ngự của cảng. Còn về bản thân con Khủng Bố...
Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Sunny, cậu thấy thứ gì đó mà khiến máu cậu lạnh ngắt. Ở đó, đằng sau những bóng dáng chậm rãi tiến lên của những cư dân ở LO49, nước đen sôi sục như muốn dâng trào, thả ra nhiều kẻ bị chiếm giữ hơn nữa. Những Sinh Vật Ác Mộng...cả ngàn con...đang dâng lên từ dưới làn sóng, toàn bộ đều di chuyển với sự thản nhiên yên lặng, đáng sợ kia.
Cậu không tự chủ lùi lại một bước, rồi buộc bản thân phải cứng rắn và giơ lên Tội Lỗi An Ủi.
Những nô lệ của con Khủng Bố không thể được cho phép đến cảng. Hàng trăm ngàn người tị nạn hiện đang ở đó, với nhiều hơn nữa đã ở trên thuyền. Họ nên cảm thấy biết ơn là những thang máy dẫn đến Falcon Scott hiện đang trống rỗng, việc sơ tán đã tạm ngừng lại vì Đám Mây Cắn Xé.
Những người bảo vệ thành thị cũng đã phát hiện mối đe dọa. Những chùm sáng mạnh mẽ rơi xuống từ trên cao, thắp sáng bầy đàn im lặng. Một tích tắc sau đó, một cơn mưa đạn đáng lẽ phải xé vào nơi này...
Nhưng mà không có.
Ánh đèn pha tiếp tục di chuyển, như thể không phát hiện gì cả. Thay vì một đợt oanh tạc hủy diệt, chỉ có vài luồng đạn bất chợt từ súng trường.
Những vũ trang trên tường của pháo đài cảng cũng im lặng.
Sunny cảm giác sống lưng mình lạnh lẽo.
'Bùa mê hoặc...'
Cậu không có cơ hội để hoàn tất ý nghĩ đó.
Verne đột nhiên biến mất, di chuyển với nhiều tốc độ hơn một người đáng lẽ có thể. Sunny dịch người, cố gắng đón đỡ đòn tấn công đó, nhưng mà phản ứng của cậu quá chậm. Một cú đánh kinh khủng khiến cậu bay ra sau, hơi thở bị đánh ra khỏi lồng ngực. Cậu ngã ra đất và lăn đi, cảm giác sự tê dại lạnh lẽo lan ra trong lồng ngực.
'Nguyền rủa...'
Cậu đã đánh giá sai sức mạnh của kẻ địch dựa trên sức mạnh của những nô lệ trước khi trở thành con mồi của Khủng Bố. Bất kể thứ gì mà sinh vật kia đã làm với họ...đã biến họ trở thành...là nguy hiểm hơn nhiều bản thân họ trước kia.
"Mày đúng là một thằng ngu hay quên ha?"
Chật vật để hít vào, Sunny nghiến răng. Quả thật là vậy...cậu vốn đã biết những cư dân bị mê hoặc có khả năng cho thấy sức mạnh phi tự nhiên. Tại sao những nô lệ lại khác? Nếu có gì thì sự thay đổi của họ thậm chí sẽ là ghê gớm hơn nữa.
Một Bậc Thầy, khoảng một trăm người Thức Tỉnh, gần một ngàn binh lính thường, vài trăm người dân...và hàng ngàn, hàng ngàn Sinh Vật Ác Mộng, toàn bộ bị điều khiển và thay đổi bởi con Khủng Bố.
Với mọi người có vẻ không nhìn thấy được sự tồn tại của chúng.
Tình hình là không ổn...
Cảm giác nỗi sợ hãi đích thực lần đầu tiên trong thời gian dài, Sunny buộc bản thân đứng lên lần nữa và nhìn đám sinh vật với ánh mắt trống rỗng.
'Không, không phải mọi người...'
Mặc dù những người bảo vệ có vẻ như bỏ qua những nô lệ của Khủng Bố, có vài người vẫn đang bắn súng của họ. Có nghĩa là bùa mê hoặc của sinh vật kia là không phải tuyệt đối. Với nhiều cư dân như vậy, nó chỉ có thể làm đến vậy.
Có giới hạn cho sức mạnh của nó. Có nghĩa là nó có thể bị đánh bại.
Có âm thanh kim loại di chuyển trên đá đằng sau cậu. Nhìn ra sau, Sunny thấy Dale đang đến gần, cái khiên giơ lên và nhiễu từng giọt máu. Tim cậu khựng lại một nhịp.
"Dale! Ông có nhìn thấy chúng không?!"
Bậc Thầy trong bộ giáp nặng nề khẽ quay đầu, hắc ám an ổn trong khe hở trên mũ giáp của hắn. Giọng nói hắn nghe hơi không rõ:
"Cậu nói gì vậy?"
Tim Sunny chùng xuống, nhưng rồi Dale nói tiếp:
"Làm sao tôi không thấy hàng ngàn sinh vật bò ra từ biển? Đương nhiên tôi thấy chúng. Câu hỏi là, tại sao những vũ trang trên tường vẫn còn yên lặng?"
Càng lúc càng có nhiều Sinh Vật Ác Mộng xuất hiện từ dưới nước, tràn lên bờ. Sunny tìm thấy Verne và rùng mình, phát hiện Bậc Thầy đã chết kia cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Đó là Khủng Bố LO49! Thứ khốn kiếp kia đang ảnh hưởng đến tâm trí của người khác! Chúng ta cần..."
Bầy sinh vật đột nhiên ngừng lại. Hàng ngàn cái đầu cùng nhau quay đi, vô số ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chú về một điểm duy nhất...
Sunny.
Cậu rùng mình.
'...Vậy là chắc nó cũng nhận ra mình.'
Bầy sinh vật lao về phía trước.