Chương 1010: Falcon Scott Thất Thủ (28)

Chương 1010: Falcon Scott Thất Thủ (28)

Bị kẹt trong bong bóng năng lượng nhỏ này, con Bạo Chúa biến thành một cơn lốc đầy sát ý. Di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc cho một sinh vật to đến vậy, nó vùng vẫy và xoay người, cố gắng xé xác hai nhân loại đáng căm ghét kia.

Sunny và Dale đã có thể né tránh hoặc đón đỡ đợt tấn công tàn phá, vào lúc này, nhưng mà tránh khỏi việc bị đè bẹp bởi chỉ trọng lượng của nó là khó hơn cả. Rào cản là quá nhỏ để có thể di chuyển, nên họ không còn lựa chọn khác ngoài cưỡi lên người nó.

Đó không phải lựa chọn tốt...ngay cả khi ở trên lưng con Bạo Chúa, ba hàm răng và cái đuôi vẫn có thể thoải mái tấn công họ. Hơn thế nữa, sinh vật kia ngay lập tức lăn đi, ném họ khỏi lưng nó.

Sunny chỉ vừa kịp thoát khỏi cảnh bị chôn vùi dưới núi thịt đó. Chỉ vài giây sau khi Dale dựng lên rào chắn, cậu cảm thấy vị mằn mặn của máu trên lưỡi mình. Cả hai người Vượt Bậc đều tàn tạ và bị thương.

Đương nhiên, con Bạo Chúa cũng không phải lành lặn.

Ba cái chân của nó đã mất, cơ thể đầy những vết cắt sâu, và một cái cổ của nó thì đã bị chém sâu vào một nửa. Tốt hơn nữa, sinh vật có vẻ đã đầu hàng những bản năng nguyên thủy nhất của nó, bị Tội Lỗi An Ủi đẩy đến sự điên rồ.

Cơn giận dữ dã thú của Bạo Chúa là đáng sợ, nhưng mà nó sẽ còn đáng sợ hơn nhiều nếu họ phải chiếu đấu với nó nếu con quái vật này giữ lại trí tuệ phi nhân loại của nó. Một kẻ địch thông minh là chết chóc hơn một kẻ điên cuồng vô số lần.

Bây giờ, họ chỉ phải chém gục nó.

"Cắt đầu nó!"

"Tôi...đang cố..."

Cái khiên của Dale đang găm vào một cổ của con Bạo Chúa, và lúc Sunny thét lên, hắn dùng chùy của mình gõ lên vành khiên, như thể đóng đinh vào gỗ. Cái khiên cắt vào da thịt con vật như một lưỡi kiếm, khiến một dòng sông máu đen tràn ra trên đá.

Nửa điếc tai bởi vì tiếng gào thét của con Bạo Chúa, Sunny hiện hữu một bức tường bóng tối để bảo vệ Dale khỏi hai cái hàm còn lại. Bức tường tan vỡ dưới cú tấn công khủng khiếp, nhưng mà cùng lúc, người Vượt Bậc gõ vào cái khiên một lần cuối, và một cái đầu con Bạo Chúa bay đi.

'Chết tiệt!'

Sau đó, Sunny phải lo lắng cho bản thân. Sinh vật bị thương dịch người, đánh cậu bay vào rào cản với cơ thể to đùng của nó. Dệt Xương và Vỏ Cẩm Thạch cứu cậu khỏi cảnh biến thành đống bầy nhầy, nhưng mà cậu đã bị kẹt, nghiền ép, và không thể thở. Tệ hơn nữa, không có lối thoát...

Ừ thì, đó là với đa số mọi người. Sunny chỉ đơn giản tiêu tan vào một cái bóng chiếu trên cơ thể sinh vật bởi rào cản lung linh, và xuất hiện ở phía bên kia cơ thể nó, kiếm cậu đã ngã xuống để cắn vào hông nó.

Cứ như vậy, trận chiến ghê gớm tiếp tục. Sunny và Dale mỗi giây mỗi phút đều chỉ cách bị thương nghiêm trọng hay bị giết chỉ một sai lầm, nhưng mà cả hai người họ vẫn chưa mắc phải sai lầm nào cả. Theo thời gian, kẻ địch của họ càng trở nên điên dại hơn, nhưng mà hai Bậc Thầy thì lại trở nên hiệu quả hơn trong nỗ lực chém giết nó. Họ đang học cách khiến nó thương tổn tốt hơn với mỗi đòn tấn công, mỗi cú né, và mỗi bước đi.

Bộ giáp của Dale rạn nứt, nhưng mà đổi lại, đuôi chích của Bạo Chúa tan vỡ dưới cái chùy nặng nề. Sunny giờ đang chảy máu từ một vết cắt sâu bên trên mắt trái, nhưng mà đáp lại, cậu đã khiến con Bạo Chúa mất đi nửa bộ răng nanh trên một hàm của nó.

Dùng sơ hở tạm thời tạo ra bởi con quái vật ném toàn bộ trọng lượng của nó vào rào cản, Sunny cuối cùng đặt bản thân vào vị trí để có thể tung ra một đòn toàn lực. Cậu lao về trước, biến cơ thể nhẹ nhàng để tăng đà, rồi chém Tội Lỗi An Ủi qua cổ nó.

Thanh kiếm ngọc có vẻ phát ra tiếng cười trong lúc chém xuyên bộ da cứng cáp, cơ bắp cứng như thép, xương không thể phá vỡ của con Bạo Chúa, xuất hiện ở phía bên kia cổ trong một vòi máu. Cái mồm thứ hai rơi xuống đất.

"Một cái nữa!"

Dale nhận lấy một cú đánh kinh khủng trên khiên và trượt ra sau với tiếng rên trầm thấp. Tay hắn hơi run rẩy.

"Rào cản sẽ không duy trì quá lâu nữa. Chúng ta phải...nhanh lên..."

Sunny không cần được gợi nhớ. Cậu đã cảm giác được những bóng tối quanh họ đang thay đổi - năng lượng lung linh đã trở nên yếu đi mỗi lần con Bạo Chúa tông vào nó. Đến hiện tại, đa số ánh sáng của nó đã muốn biến mất.

Nhưng mà sinh vật cũng đã mất gần hết vũ khí của nó.

Nó đang chảy máu nặng nề, bị thương và tàn tật, tốc độ nó dần giảm đi. Sunny biết là không được lơ là - những khoảnh khắc cuối cùng này thường là chết người nhất, cả vì những chiến binh thường sẽ quá tự tin khi chiến thắng gần đến, lẫn vì kẻ địch họ thường sẽ buông bỏ toàn bộ sự cẩn trọng trong một nỗ lực tuyệt vọng để hủy diệt kẻ địch và sống sót.

Dù sao thì...trận chiến này phải nhanh chóng kết thúc.

'Mạo hiểm...'

Ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, nhưng mà Sunny thì đã di chuyển. Đẩy bản thân về phía trước, cậu làm chệch một đòn tấn công từ đuôi của nó...và tông vào con Bạo Chúa như một quả đạn đại bác.

Bị đẩy mất thăng bằng, con quái vật lùi lại, rồi ném bản thân vào một cú đáp trả dữ dội. Sunny né được những cái chân của nó, nhưng không né được cái hàm. Cậu đơn giản chém Tội Lỗi An Ủi về phía nó, cảm giác da thịt tách ra trước lưỡi kiếm ngọc.

Cùng lúc, sinh vật để bản thân hoàn toàn sơ hở với Dale. Bậc Thầy kiên cường lao về phía trước, cây chùy thắp lên một ánh sáng đỏ nguy hiểm. Khoảnh khắc nó đánh vào cái cổ cuối cùng của con Bạo Chúa, đầu của cây chùy nổ tung với ánh sáng ghê rợn, và có gì đó vang lên như sấm rền.

Sunny nhìn thấy cái cổ của con vật tan chảy trong ánh sáng đỏ phẫn nộ trong lúc nó bị xé đi.

Rồi, trong một giây, cậu không còn có thể nghĩ gì nữa.

Khoảnh khắc trước khi nó chết đi, Bạo Chúa đã có thể dùng hàm răng nắm lấy vai Sunny và ném cậu lên không trung. Cảm giác cơn đau xé rách, cậu thấy bản thân bay ngược ra khỏi sinh vật đang chết đi. Lưng cậu chạm vào rào cản đã bị yếu đi...và khiến nó tan vỡ, Vỏ Cẩm Thạch trở nên cứng cáp ngay lúc va chạm.

Sunny rơi xuống thiếu duyên dáng cách cơ thể co giật của con Bạo Chúa khoảng chục mét, lăn thêm vài mét nữa, rồi dừng lại ở mép nước. Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát khỏi môi cậu.

'Đau...'

Cậu chậm chạp ngồi dậy và nhìn qua vai. Cầu vai bằng da của Áo Choàng Múa Rối bị xuyên qua ở vài nơi, và có ba vết trầy sâu trên da cậu. Nhưng mà những răng nanh của con Bạo Chúa đã không cắt sâu. Vết thương là nông.

Cậu hít một hơi run rẩy và ngước lên. Ở trên cao, Đám Mây Cắn Xé có vẻ...lạc lối và không mục đích. Không còn chủ đích tà ác dẫn dắt bầy con non, chúng đang chậm rãi bị hủy diệt bởi phòng ngự của thành phố.

Thánh và Bậc Thầy Jet chắc cũng đã xử lý xong con Bạo Chúa của họ.

Sunny liếc nhìn Dale, người mà có vẻ tơi tả, nhưng vẫn còn sống.

'Chúng ta...thắng rồi.'

Tính như nào đi nữa, thì cậu cũng nên thấy sung sướng và nhẹ nhõm. Mặc dù trận chiến vẫn chưa kết thúc, những người Bất Thường đã hoàn thành nhiệm vụ của họ. Hôm nay, Quân Đội Đầu Tiên sẽ ăn mừng một chiến thắng.

Nhưng mà Sunny lại không thấy nhẹ nhõm.

Thay vì vậy, cậu cảm thấy...lạnh. Rất, rất lạnh.

Và sợ hãi.

'Cảm giác quái quỷ gì vậy chứ?'

Chật vật chống lại sự bất an sâu đậm đó, Sunny rùng mình và quay trở lại những cơn sóng đen, tay cậu vươn về phía chuôi của Tội Lỗi An Ủi.

Ngay lúc cậu làm vậy, nước tách ra, và một thứ...một người...xuất hiện từ dưới đó.

Sunny đông cứng, trợn to mắt nhìn nó chằm chằm. Gương mặt cậu tái đi đáng sợ.

Có một người đàn ông đang bước ra từ biển, nước chảy xuống từ bộ giáp của ông ta. Ông ta cao, có dáng người mạnh mẽ. Tóc đen, gương mặt không còn máu...và trống rỗng, không có lấy một tia cảm xúc đằng sau đôi mắt trống rỗng của ông ta.

Thay vì vậy, có một thứ khác trong chúng. Thứ gì đó rộng lớn, xa lạ, và ghê sợ.

Người đàn ông chậm rãi xuất hiện từ nước và tiến lên một bước về phía Sunny, đứng trên cậu như một âm hồn trống rỗng. Ánh mắt trống rỗng từ đôi mắt đục ngầu kia ngã xuống.

Tay Sunny run lên.

Choáng váng, cậu cố bò ra sau và thì thầm với giọng run rẩy:

"...V-Verne?"