Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhị hoàng tử há hốc miệng, từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Cứ tưởng từ hôn sẽ cưới được đích nữ của Phượng gia, chẳng ngờ đã vứt vàng nhặt gỗ.
Nhị hoàng tử siết nắm tay: “Mẫu phi, con nhất định sẽ khiến Phượng Thanh Thiển chấp nhận con một lần nữa. Cô ta đã đính hôn với con bao nhiêu năm rồi, không ai cần cô ta đâu.”
Đỗ quý phi lắc đầu: “Cô ta chấp nhận bị tiếng xấu cũng phải từ hôn với con đã cho thấy không hề muốn thành thân với con. Hơn nữa phụ hoàng con cũng sẽ không đồng ý.”
“E là lão thất phu Phượng Xương đã tiết lộ thân thế của Phượng Thanh Thiển cho phụ hoàng con. Lão ta cố gắng biến Phượng Thanh Thiển trở thành nghĩa nữ của ta cũng là để chặn đứng ý định của ta. Hiện giờ con và Phượng Thanh Thiển lại càng không thể đến với nhau.” Càng nói Đỗ quý phi càng thấy con trai mình ngu xuẩn.
Bà ta lạnh lùng nói: “Đã ngu xuẩn thì thôi lại còn tự quyết định. Con là con của ta, con cho rằng ta tìm cho con một thứ nữ thật ư?”
Nhị hoàng tử còn hối hận hơn cả Đỗ quý phi. Bây giờ khuyết điểm không có chủ kiến của Phượng Thanh Thiển cũng trở thành ưu điểm trong mắt hắn ta. Sau này mà thành thân, chẳng phải mọi chuyện đều do hắn ta quyết định?
Nhị hoàng tử hồn vía lên mây ngồi phịch xuống ghế, vô cùng tiếc nuối và trách móc: “Tại sao Phượng Thanh Thiển đó không nói cho con biết cô ta là con gái của công chúa. Hay là cô ta cố tình giấu giếm?”
“Có khi cô ta chưa biết về thân thế của mình.” Đỗ quý phi thở dài: “Mưu kế tính mười mấy năm đã bị con phá hỏng. Nhặt đại một con dân Xích Viêm Quốc đều là cao thủ dùng độc.”
Nhị hoàng tử hét: “Mẫu phi, con không cam tâm...”
“Không cam tâm cũng biết làm sao nữa? Trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải suy xét đến phụ hoàng con. Ngài ngồi trên cao luôn luôn nhìn tường thấy tỏ.” Đỗ quý phi phẩy tay áo: “Con xuất cung đi, để cho ta được yên tĩnh.”
Tạm thời Đỗ quý phi không muốn nhìn thấy mặt con trai.
*
Ở phía bên này, Anh Túc vừa ra khỏi cửa cung đã bị Phượng Xương đẩy vào trong xe ngựa, trở về Phượng gia sớm nhất có thể rồi nói với Anh Túc: “Ở yên trong sân của mình đi, đừng có chạy linh tinh.”
Anh Túc lạnh mặt: “Ông không có tư cách nhốt ta. Ta muốn đi đâu thì đi, không khiến ông xen vào.”
Phượng Xương vô cùng đau đầu, chẳng bận tâm cô ta nữa: “Con cứ ở yên trong nhà là được.”
Mẹ kiếp, ánh mắt nhìn cô ta như nhìn con điên thế là thế nào? Con nhỏ Phượng Thanh Thiển đáng ghét, mở mồm ra là ăn nói bậy bạ.
“Tướng quân, đã đến giờ dùng bữa rồi.” Phượng phu nhân đi ra ngoài thấy Anh Túc thì khựng mặt, sau đó mới dịu dàng mời Anh Túc: “Thanh Thiển cũng ở đây à, vào ăn cùng đi.”
Anh Túc khinh thường. Có khi trong bụng căm tức cô ta lắm nhưng ngoài mặt vẫn có thể cong mắt cười mời mọc. Đúng là cái đồ giả nhân giả nghĩa.
Anh Túc cố tình chế giễu: “Ta không ăn nổi sơn hào hải vị, ta về ăn rau dại gạo trấu của ta đây.”
Phượng phu nhân sắp không nhịn nổi cơn giận, bà ta nhìn Phượng Xương rồi nói: “Vậy để ta bảo người hầu mang thức ăn đến cho con.”
“Thôi đừng. Bà cứ khinh thường tôi như trước đây là được, đừng giả vờ làm người mẹ hiền huệ nữa, ta nhìn mà mệt giùm.” Anh Túc phẩy tay rồi đi lướt qua Phượng phu nhân. Khỏi phải nói cũng biết sắc mặt Phượng phu nhân khó coi cỡ nào.
Phượng Xương nói với Phượng phu nhân: “Phu nhân cứ mặc kệ nó, nàng cứ xem như không nghe thấy mấy câu khó nghe nó nói.”
Phượng phu nhân giải thích với Phượng Xương: “Tướng quân không trách thiếp là được. Thanh Thiển là đứa nhạy cảm và cũng không thích tâm sự, gặp chuyện gì chưa bao giờ nói với thiếp. Thiếp bận quán xuyến việc nhà, lắm khi khó tránh khỏi bỏ bê con bé.”
“Kể từ khi Thanh Thiển ngã xuống ao, con bé bắt đầu khác lạ. Chúng ta có cần tìm đạo sĩ trừ tà không ạ? Chàng thấy đó, con bé bây giờ như biến thành người khác, chẳng biết trước biết sau gì hết.” Làm sao mà Phượng phu nhân quên được chuyện mình bị cô ta xô ngã trước mặt nha hoàn. Bà ta còn đâu cái uy để quản lý nhà cửa nữa.
“Không sao đâu, ta tin nàng.” Phượng Xương trở vào trong phòng trước.
...
Ninh Thư đến phải hỏi: “Ngươi không biết mang ơn cơ bản ư?” Bá đạo vậy mà được à?
“Ha ha, tự dưng ân cần không phải trộm cũng là phường cướp bóc.” Anh Túc lạnh lùng: “Ăn cơm với mụ đàn bà dối trá đó tôi sợ không tiêu hóa nổi.”
Ninh Thư hỏi: “Bà ta dối trá chỗ nào?” Chẳng lẽ phải ngoác mồm ra mắng chửi mới là thật lòng? Người ta không cần giữ gìn hình tượng chắc.
“Hành hạ thứ nữ, vừa độc ác vừa dối gian. Này Phượng Thanh Thiển, mẹ cả hành hạ cô như thế mà cô còn bênh bà ta.” Anh Túc cực kỳ giễu cợt: “Đúng là người cổ đại, bảo thủ đến đáng buồn.”
Ninh Thư: ...
Ninh Thư lại hỏi: “Ý của ngươi là Phượng phu nhân thiếu tấm lòng bao dung, độ lượng?”
Anh Túc lạnh lùng đáp: “Một thứ nữ cũng không buông tha thì làm gì có lòng độ lượng. Cái loại vô đạo đức như thế mà cũng được khen ngợi là giỏi quán xuyến việc nhà!”
Ninh Thư: →_→
Độ lượng?
Xét từ góc độ của Phượng phu nhân, phu quân khải hoàn trở về dẫn theo một cô gái đang mang thai sau đó sinh ra thứ nữ, thế nhưng bà ta vẫn chịu đựng tất cả.
Hờ, người khác đối xử kiểu này với người họ ghét thì Anh Túc kêu là không bao dung độ lượng, là người độc ác. Thế đến cái lúc cô ta lạnh lùng vô tình, giết hết tất cả các cô gái bám lấy người đàn ông của cô ta, tuyên bố một đời một kiếp chỉ một vợ một chồng. Rồi sao lúc ấy cô ta không tự chửi mình là cái loại vô đạo đức đi?
Đừng tiêu chuẩn kép quá, đừng cứ có lợi cho mình đều mặc nhiên đó là đúng.
Hờ hờ...
Ninh Thư hỏi: “Ngươi bao dung độ lượng thế này, tức là ngươi cho phép trượng phu của mình có những người phụ nữ khác?”
“Mơ à. Trượng phu của tôi chỉ được có một mình tôi. Mỗi việc đó cũng không làm được thì hắn không xứng làm trượng phu của tôi.” Anh Túc bật cười: “Tôi chỉ cần đàn ông thuộc về một mình tôi.”
Hờ hờ...
Ninh Thư chẳng buồn nói chuyện với cô ta, loại người này có nói nữa nói mãi củng chỉ là đàn gảy tai trâu. Anh Túc là một người theo chủ nghĩa ích kỷ nặng, mình làm gì cũng là đúng.
Ninh Thư lại cướp quyền khống chế cơ thể. Ninh Thư nhận thấy mỗi lần giành được quyền khống chế, cơ thể sẽ cực kỳ mệt mỏi một lúc do phải làm quen với việc đổi chủ.
Theo như cách nói của Phượng Xương thì đây là lúc mà di chứng bốc đồng gián đoạn nặng hơn.
Anh Túc hét lên: “Phượng Thanh Thiển, cô lại tới nữa? Cô không thể dừng một lúc sao?”
Ninh Thư siết nắm tay, lắc cái cổ, lạnh lùng nói: “Ta cũng phải ra ngoài hóng gió chứ.”
Phái Lam hỏi: “Tiểu thư, chủ viện mang thức ăn đến, người có muốn dùng bữa không ạ?”
“Có.” Ninh Thư gật đầu.
Một nha hoàn xách hộp đựng thức ăn vào phòng, bày các món ăn bắt mắt lên bàn.
Ninh Thư cầm đũa, gắp một món thường thấy. Cô ăn từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm. Kể từ ngày đến thế giới này, hôm nay cô mới được ăn cơm.
Uống bát canh nóng làm ấm dạ dày, một bữa cơm thôi cũng có thể khiến người ta hạnh phúc. Được sống mới hạnh phúc làm sao.
Ninh Thư ăn xong, nha hoàn mang cơm đến tiến lên dọn dẹp. Cô lau miệng, nói: “Chuyển lời cảm ơn đích mẫu giúp ta.”
Nha hoàn sững sờ, hành lễ đáp: “Vâng.”
Ăn cơm no nê, Ninh Thư vươn vai rồi ra ngoài đi dạo quanh vườn, bịt tai lại không nghe tiếng la hét ầm ĩ của Anh Túc.