Chương 918: Sát thủ vương phi - Âm mưu của Đỗ quý phi

Chuyển ngữ: Wanhoo

Phượng Xương nói: “Nương nương, mặc dù hôn sự là chuyện của hai gia đình, nhưng mai này về ở với nhau là chuyện của các con trẻ. Nhị điện hạ đã nói rõ ràng rằng không thích Thanh Thiển, hơn nữa, dù gì Thanh Thiển cũng là con thứ, còn nhiều thiếu sót về lễ nghi, sợ là sẽ làm mất mặt hoàng gia.”

Nếu như Nhị hoàng tử không tung tin đồn nhảm khắp nơi, ông ta có gan hùm cũng chẳng dám từ hôn hoàng gia.

Với chiêu trò non nớt của Nhị hoàng tử mới mười sáu, mười bảy tuổi, những người sõi đời như Phượng Xương nhìn là biết hắn ta có tâm tư gì.

“Lễ nghi có thể học dần, hiện giờ không biết thì về sau thành hôn sẽ hiểu, ắt có thể nương tựa lẫn nhau.” Đỗ quý phi nói: “Bổn cung nhất định sẽ thương yêu Thanh Thiển như con ruột.”

“Quý phi thích cô nương này đến vậy?” Hoàng đế nhíu mày, biểu cảm lạnh nhạt không nhìn ra ông ta đang nghĩ gì.

Đỗ quý phi mỉm cười: “Thần thiếp và mẫu thân của Thanh Thiển vô cùng thân thiết. Cô bé này còn nhỏ đã mất mẹ, dĩ nhiên thần thiếp nên yêu thương cô bé nhiều hơn.”

Hoàng đế chỉ nhếch môi không nói tiếp.

Thái giám đi vào bẩm với hoàng đế: “Hoàng thượng, Nhị điện hạ đang ở bên ngoài.”

“Cho nó vào.”

Nhị hoàng tử nhìn thấy Phượng Thanh Thiển thì có sững sờ nhẹ, không ngờ một thứ nữ lại có mặt ở đây.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Con gái Phượng gia nói rằng con đã có người trong lòng, mong được từ hôn để tác thành con với người con thầm mến.”

Nhị hoàng tử quỳ xuống: “Phụ hoàng, đúng là nhi thần đã có người trong lòng, nàng ấy là...”

“Hoàng thượng, Húc Nhi làm gì có người trong lòng nào ạ.” Đỗ quý phi cắt ngang lời của Nhị hoàng tử, gượng cười nói.

Nhị hoàng tử không hiểu ý của mẫu phi, nhưng thấy mẫu phi đanh mắt nhìn mình thì biết người đang giận, hắn ta biết điều im lặng, không nói gì nữa.

Phượng Xương lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, thần có đôi điều muốn nói riêng với hoàng thượng.”

Đỗ quý phi ngoảnh lại nhìn Phượng Xương bằng khuôn mặt khó chịu, hoàng đế gật đầu: “Được, các ngươi lui cả đi.”

Ninh Thư đứng dậy, lê đôi chân tê rần rời khỏi cung điện.

“Thanh Thiển, con chịu tủi hờn cứ việc nói với bổn cung, hà cớ gì phải làm ầm ĩ đến mức muốn từ hôn chứ?” Đỗ quý phi nắm tay Ninh Thư: “Nếu Húc Nhi ức hiếp con, con cứ việc nói với bổn cung.”

Đỗ quý phi khẳng định: “Bổn cung nhất định sẽ bảo vệ con.”

Ninh Thư nhếch môi, quý phi mà lại quan tâm thứ nữ nhà tướng quân thế này rất không bình thường, chắc chắn có ủ mưu nào đó. E là âm mưu ấy đến từ người mẹ là công chúa của cơ thể này.

Bàn tay của Đỗ quý phi bị gạt đi: “Ta ghét có người chạm vào ta.”

Đỗ quý phi ngạc nhiên nhìn người bỗng nhiên trở mặt. Nhị hoàng tử thấy cô khinh người thì lạnh lùng nói: “Phượng Thanh Thiển, thái độ này của ngươi chính là thứ mà bổn điện hạ ghét nhất. Ngươi nghĩ mình là ai?”

“Húc Nhi.” Đỗ quý phi nạt Nhị Hoàng tử, ngoảnh sang nói: “Thanh Thiển, không có nhà nào không có đôi ba xích mích. Con nghe lời dì, đừng làm quá chuyện này lên. Từ hôn chỉ ảnh hưởng xấu cho con thôi.”

Anh Túc cười khỉnh: “Bà là dì của ta từ khi nào vậy? Ta làm gì có người dì nào?”

Đỗ quý phi lóe mắt ngoan độc, bà ta cực kỳ bực tức vì bị một tiểu bối, thậm chí còn là con thứ của tướng quân chế giễu.

Thái giám đi ra thông báo với ba người: “Hoàng thượng cho gọi nương nương, điện hạ và Phượng tiểu thư cùng vào.”

Ba người cùng đi vào, ánh mắt khó đoán của hoàng đế làm Đỗ quý phi phải suy tư.

Hoàng đế đằng hắng một tiếng, lạnh nhạt nói: “Nếu hai đứa đã không muốn nên duyên, Đỗ quý phi lại muốn chăm sóc của con gái của cố nhân thì có thể nhận cô gái này làm nghĩa nữ, không nhất thiết phải đính hôn.”

“Chuyện này...” Đỗ quý phi nói vội: “Mọi người đều biết chuyện hai con đã đính hôn, nay từ hôn sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Thanh Thiển.”

Hoàng đế lạnh mặt: “Hai đứa nó đính hôn bao giờ? Là nàng muốn chăm sóc cho con gái của cố nhân nên coi cô bé như con đẻ. Đính hôn chỉ là bông đùa.”

Đỗ quý phi sầm mặt, Nhị hoàng tử thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải thành thân với loại người như cô ta.

“Khấu tạ hoàng thượng.” Phượng Xương quỳ xuống tạ ơn. Thấy Anh Túc vẫn đứng như trời chồng thì giật mí mắt, kéo Anh Túc quỳ xuống, ấn đầu bắt Anh Túc dập đầu: “Tạ chủ long ân.”

Anh Túc: ...

Đỗ quý phi hít sâu một hơi, hành lễ với hoàng đế: “Thần thiếp đã rõ, Thanh Thiển là nghĩa nữ của thần thiếp.”

Hoàng đế “Ừ” một tiếng, phẩy tay, mọi người lập tức lui ra ngoài.

Đỗ quý phi hừ lạnh, xoay người rời đi. Nhị hoàng tử cũng trở về tẩm cung của Đỗ quý phi.

Vừa về đến tẩm cung, trước hết Đỗ quý phi uống một ngụm trà. Trà lạnh ngắt, bà ta tức giận đập vỡ chén. Nhị hoàng tử từ hôn thành công còn đang vui sướng, thấy Đỗ quý phi như vậy bèn nói: “Mẫu phi đừng tức giận.”

“Con vui quá nhỉ?” Đỗ quý phi liếc nhìn Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử thật thà gật đầu: “Nhi tử không hài lòng về Phượng Thanh Thiển. Một thứ nữ lại còn nhút nhát, nhìn đã phát ngán.”

“Ngu xuẩn.” Đỗ quý phi tát Nhị hoàng tử một cái, Nhị hoàng tử ôm má sững sờ: “Mẫu phi?”

“Ta rất muốn đánh chết cái đồ ngu xuẩn như con. Ta tốn biết bao công sức mưu đồ tương lai cho con, vậy mà con phá hỏng tất cả.” Đỗ quý phi tức run người: “Phượng Thanh Thiển này không chỉ là thứ nữ của Phượng gia. Cô ta còn là con của Trưởng công chúa Xích Viêm Quốc. Hoàng đế đương thời của Xích Viêm Quốc chính là cữu cữu của cô ta.”

“Ta sắp xếp hôn nhân này cho con, tạm thời Phượng Thanh Thiển chỉ là thứ nữ con nhà tướng quân, thân phận thấp kém ấy sẽ giúp con giấu tài trong số các huynh đệ, khiến phụ hoàng con cho rằng con không có dã tâm. Sau khi con và Phượng Thanh Thiển thành thân, chúng ta sẽ nghĩ cách liên lạc với Xích Viêm Quốc. Có Xích Viêm Quốc hỗ trợ, con sẽ có nhiều khả năng lên ngôi hoàng đế hơn.”

“Cứ nghĩ đến là ta lại không cam tâm. Nếu như con hỏi ta trước, vậy đã không có chuyện bị từ hôn.” Đỗ quý phi tức đến đau lòng.

Nhị hoảng tử chết lặng: “Mẫu phi chưa từng nói cho con biết.”

Trong lòng Nhị hoàng tử lúc này có đủ dư vị từ đắng cay đến ngọt bùi, sống mũi cũng cay cay, tất cả vui mừng trước đó đều biến thành hối tiếc: “Ai mà ngờ thứ nữ con nhà tướng quân lại là con gái của Trưởng công chúa.”

Nhị hoàng tử nói: “Nhi thần đảm bảo sẽ khiến Phượng Thanh Thiển chấp nhận lại nhi thần.”

Mặc dù Xích Viêm Quốc là một nước nhỏ không tranh quyền thế, nhưng cả đất nước đó rất giỏi về chế độc nên mới giữ vững được chủ quyền quốc gia.

“Khỏi cần. Con và Phượng Thanh Thiển không thể đến nhau nữa.” Đỗ quý phi phiền não day trán, mệt mỏi ra mặt. Chuyện này khiến bà ta vô cùng thất vọng về Nhị hoàng tử.