Chương 917: Sát thủ vương phi - Gặp hoàng thượng

Chuyển ngữ: Wanhoo

Phái Lam bị quay mòng mòng, lúc thì bảo bán lúc lại nói không, không biết nên làm sao mới phải.

Ninh Thư nói với Anh Túc: “Nếu ngươi dám bán những thứ này, ta quyết liều chết với ngươi.”

Tính dùng tiền bán đồ để phát triển á? Không bao giờ!

Anh Túc bực bội: “Phượng Thanh Thiển, cô bị điên à? Tôi có tiền cô cũng có tiền, sao cô lại ngang vậy?”

“Ta cứ thích ngang với ngươi đấy!” Bán đồ rồi mà sau này bị hỏi đến thì trả lời thế nào? Chẳng lẽ bảo con bán hết rồi?

Vả lại, một khi Anh Túc gây dựng được tập đoàn sát thủ, Phượng Thanh Thiển không quản lý được nơi đó, chưa biết chừng còn tự mình hại mình. Đừng quên anh em họ Bùi căm thù họ Phượng, sẽ không nâng đỡ kẻ thù.

“Đồ điên.”

Anh Túc phẩy tay với Phái Lam: “Chưa bán vội.”

Phái Lam: ...

“Vâng ạ.” Phái Lam đứng im đợi Anh Túc đổi ý. Lát sau cô ta hỏi: “Tiểu thư, không bán thật sao?”

“Không bán.” Anh Túc cảm thấy Phượng Thanh Thiển ngày càng cướp quyền quản lý cơ thể dễ dàng, mình thì giành lại khá tốn sức.

Chẳng lẽ mình thật sự phải biến mất sao? Mặc dù ghét cơ thể này nhưng không thể rời khỏi nó được. Nếu rời khỏi, chẳng biết mình còn có được sống không nữa.

Phái Lam thở dài: “Nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho tiểu thư.”

Nhị hoàng tử mới đến từ hôn được một lúc, kinh thành đã có vài lời đồn rằng Tứ tiểu thư của Phượng gia mắc bệnh nan y, không phù hợp trở thành nàng dâu của hoàng gia.

Ban đầu, Nhị hoàng tử muốn tung tin đồn đồi bại hơn, nhưng vì Phượng Thanh Thiển mang danh vị hôn thê của mình nên cuối cùng, hắn không có dũng cảm tự cắm sừng lên đầu.

Ninh Thư nghe được tin phong thanh khá cạn lời. Cái tên này không đủ thâm sâu, không đủ tầm nhìn, chí ít cũng phải tàn nhẫn hơn, nhưng đây chẳng có gì. Thảo nào nay mai không được lên làm hoàng đế.

“Chẹp, Phượng Thanh Thiển, nhìn người đàn ông của cô kìa...” Anh Túc vô cùng châm biếm: “Loại này mà cũng quý như vàng.”

Ninh Thư: Không phải người đàn ông của bà...

Phượng Xương nói với Anh Túc: “Sửa soạn đi để vào cung.”

Anh Túc lạnh lùng: “Ta không đi.”

Phượng Xương không quan tâm, chỉ nghĩ là con gái lại phát bệnh bốc đồng gián đoạn. Ông ta sai Phái Lam: “Rửa mặt chải đầu chỉn chu cho tiểu thư nhà ngươi.”

Phái Lam nhún người hành lễ: “Vâng.” Cô ta căm phẫn ra giọng. Kẻ thù đang ở trước mặt, cô ta không kiềm chế được nội tâm.

Phượng Xương giục: “Sửa soạn nhanh lên, không thì chưa xong cha cũng bắt lên xe.”

Anh Túc chẳng hề lo âu, sửa soạn xong liền đi cùng Phượng Xương. Cô ta bắt gặp đích nữ Phượng Phi Yên trên hành lang.

Phượng Phi Yên thấy phụ thân dẫn thứ nữ xuất phủ, cô ta mất hứng hỏi: “Cha định dẫn nó đi đâu thế? Sao cha không cho con theo?”

“Ngoan, cha có việc phải vào cung.” Phượng Xương nói chuyện ôn tồn, đương nhiên rất yêu thương con gái của mình.

Anh Túc khinh thường vô cùng.

“Tứ muội, mẫu thân bị muội xô ngã mà sao muội không qua thăm?” Phượng Phi Yên chất vấn Anh Túc, đồng thời cũng đang mách lẻo với Phượng Xương.

Anh Túc cười khỉnh, không quan tâm Phượng Phi Yên.

“Thái độ gì đấy?” Phượng Phi Yên cau có: “Cha, cha nhìn nó kìa, thứ nữ gặp con mà chẳng chào, chẳng có quy củ gì hết.”

“Đâu có ai dạy ta quy củ, ta có hiểu quy củ gì đâu. Xin lỗi nhé, ta sẽ không chào ngươi.” Anh Túc lạnh mặt, không coi ai ra gì.

Phượng Phi Yên tức tím mặt, giậm chân gọi Phượng Xương: “Cha, cha xem nó kìa.”

Phượng Xương nói: “Ngoan, có gì đợi cha về lại nói.”

Phượng Xương đưa Anh Túc vào cung xin gặp Thánh thượng. Trong lúc đợi bên ngoài, ông ta hỏi Anh Túc: “Nhị hoàng tử đơn phương muốn từ hôn với con. Khi vào gặp Thánh thượng, con biết nên nào thế nào rồi chứ?”

Anh Túc đáp: “Tất nhiên rồi.”

Thái giám đi ra, nói: “Phượng tướng quân, hoàng thượng triệu kiến ông.”

Phượng Xương dẫn Anh Túc vào trong điện. Ông ta quỳ gối chào hoàng thượng nhưng Anh Túc vẫn đứng ngây ra, nhìn thẳng vào mặt hoàng đế.

Phượng Xương quay sang thấy vậy thì sợ hết hồn, vội vàng nói nhỏ: “Quỳ xuống thỉnh an hoàng thượng.”

Anh Túc cười khẩy: “Ta...”

Ninh Thư quỳ “Phịch” xuống đất, đau điếng đầu gối: “Thần nữ bái kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Ninh Thư vừa chào to vừa dập đầu.

Anh Túc mất quyền khống chế cơ thể liền hét to: “Phượng Thanh Thiển, cô không chui ra thì chết à?”

Phượng Xương thở phào. Tính cách thế này vẫn nên từ hôn thì hơn. Lúc lúc lại phát bệnh, có gả cho Nhị hoàng tử thì cũng sớm bị đuổi về nhà ngoại.

Hoàng đế vừa xem tấu chương vừa nói: “Phượng tướng quân có việc gì mà đến tìm trẫm?” Hoàng đế trong độ tuổi trung niên, sắc mặt hờ hững, không thể hiện cảm ra ngoài.

“Bẩm...” Phượng Xương chần chừ.

Hoàng đế nhíu mày, đặt tấu chương xuống: “Ái khanh có việc gì cứ nói.”

Phượng Xương chắp tay, cuối cùng thở dài: “Thần đến để khẩn cầu hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa Nhị hoàng tử và thứ nữ của thần.”

“Ồ.” Hoàng đế nhướng mày, giọng nói nguy hiểm: “Sao vậy? Con trai của trẫm không xứng với con gái của ái khanh sao?”

Phượng Xương cuống cuồng dập đầu: “Nhị hoàng tử có thân phận cao quý, có phong thái của người trời. Là con gái của thần không xứng với Nhị hoàng tử.”

“Phượng ái khanh, trẫm không muốn nghe những câu này.” Hoàng đế tập trung nhìn Ninh Thư vẫn quỳ dập đầu bên cạnh: “Ngươi nói xem, tại sao phải từ hôn?”

Ninh Thư rụt cổ: “Bẩm hoàng thượng, thần nữ tự biết mình hèn mọn, không mong được Nhị điện hạ yêu thích. Huống hồ Nhị điện hạ đã có người trong lòng, hắn mong thần nữ hủy hôn.”

Phượng Xương dập đầu nói: “Nhị điện hạ đã đến nhà thần để từ hôn, thần suy nghĩ và thấy đúng thật là Thanh Thiển không xứng với Nhị điện hạ nên mới mạo phạm đề chuyện trước, xin hoàng thượng định đoạt.”

Hoàng thượng không mấy quan tâm, ngón tay đeo nhẫn ngọc lật tấu chương: “Người trong lòng Nhị hoàng tử là ai?”

Phượng Xương đáp: “Chuyện đó thì thần không biết.”

Hoàng thượng sai thái giám: “Nếu hôn sự do quý phi định đoạt vậy gọi quý phi đến đây. Gọi cả Nhị hoàng tử đến.”

Một lúc sau Đỗ quý phi đến trước. Thấy cha con Phượng gia ở bên trong, bà ta liếc nhìn Ninh Thư rồi hành lễ chào hoàng đế.

Hoàng đế nói: “Quý phi, Phượng gia nói rằng Lão Nhị có người trong lòng khác nên muốn từ hôn.”

Đỗ quý phi mặc cung trang xinh đẹp, đã hơn ba mươi nhưng làn da vẫn trắng hồng. Nghe vậy thì sững người nhìn sang Ninh Thư, rồi nói: “Thần thiếp vừa ý nha đầu Phượng gia. Nhị hoàng tử không có người trong lòng nào khác.”

Đỗ quý phi nói với Phượng Xương: “Phượng tướng quân, hôn sự này được bổn cung và mẫu thân của Thanh Thiển quyết định. Nay mẫu thân của Thanh Thiển không còn, chúng ta nên nghe theo mong muốn của người quá cố.”