Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhìn Ninh Thư đang tản bộ, Phái Lam bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cô ta bị hoa mắt hay có ma thật, mà cô ta cứ cảm thấy lúc lúc chủ tử của mình lại biến thành người khác.
Bộ dạng lạnh lùng này rõ ràng không phải chủ tử kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt. Rốt cuộc chuyện là sao?
Phái Lam rối rắm vô cùng, không biết có nên nói cho ca ca biết về sự kỳ lạ của chủ tử không.
Ca ca nhờ cô ta hỏi xem chủ tử có kế hoạch gì cho tương lai. Chủ tử từng nói sẽ đập tiền để củng cố sức mạnh nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đả động gì. Trước đó có nói muốn bán trang sức nhưng chẳng hiểu sao lại thôi.
Phái Lam suy nghĩ một lúc rồi lại gần, ngập ngừng hỏi: “Tiểu thư, huynh trưởng muốn hỏi thăm xem tiếp theo tiểu thư định làm gì?”
Ninh Thư dừng bước, đột ngột hỏi ngược lại: “Huynh muội ngươi mạnh rồi sẽ trả thù Phượng gia sao?”
Phái Lam sửng sốt, cô ta trả lời: “Chẳng phải tiểu thư đã hứa sẽ không ngăn cản huynh muội ta trả thù ư?”
Ninh Thư nhếch môi: “Tại sao lại trút hận thù quốc gia lên đầu Phượng gia? Kể cả không có Phượng tướng quân thì vẫn sẽ có tướng quân khác đánh bại cha ngươi thôi.”
Một mực hận thù Phượng gia mới khó hiểu làm sao. Theo lối suy luận ấy, Phái Lam nên hận cả hoàng đế, bởi rằng chính hoàng đế là người đã phát động chiến tranh.
Anh em nhà này chỉ hận mỗi Phượng gia, xây dựng bối cảnh như vậy chỉ để cho Anh Túc và anh em nhà này có chung mục tiêu cùng chung chí hướng, để anh em họ trong lúc tuyệt vọng đầu quân cho Anh Túc.
Ninh Thư hỏi: “Nếu ta cho phép huynh muội ngươi cao chạy xa bay, các ngươi có bằng lòng không?”
Phái Lam quỳ phịch xuống, thề thốt: “Nô tỳ và huynh trưởng đã được tiểu thư mua lại, huynh muội ta sống là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư, thề một lòng dốc sức vì tiểu thư.”
Ninh Thư nghe vậy chỉ mỉm cười: “Nếu như ta không cho phép huynh muội ngươi trả thù Phượng gia, các ngươi vẫn một lòng dốc sức vì ta sao?”
“Chuyện đó...” Phái Lam nghẹn họng, lần lữa mãi không trả lời nổi. Cô ta hoang mang, không biết tiểu thư hỏi bừa hay đang thử lòng trung thành của mình.
Nhất thời, Phái Lam không biết trả lời như thế nào.
Ninh Thư không cần câu trả lời của Phái Lam. Hiện giờ Anh Túc bị cô kiềm chế, chưa thành lập và phát triển được tập đoàn sát thủ. Anh em họ Bùi sống được nhờ Anh Túc, không có Anh Túc sẽ không thể quật khởi. Nói thẳng ra, anh em họ chỉ là quân tốt của Anh Túc thôi.
Tản bộ một lúc, Ninh Thư định đến nói chuyện với Phượng Xương.
Chẳng bao lâu nữa sẽ có một vương gia ngoại tộc cực kỳ xuất chúng xuất hiện.
Tín Vương là vương gia ngoại tộc bị hoàng gia kiêng kị. Hắn cùng thế hệ với đương kim hoàng đế, ngay cả Nhị hoàng tử có gặp cũng phải gọi hắn là Tín hoàng thúc.
Tín Vương nắm binh quyền trong tay nên thân phận được củng cố, hoàng đế rất muốn giết hắn nhưng do Tín Vương quá mạnh, hoàng đế không giết nổi.
Nói thật là Tín Vương và Anh Túc khá giống tính nhau, quả là trời sinh một cặp.
Sắp tới đây, Tín Vương sẽ đến kinh thành để chúc thọ Thái hậu. Nhân chuyến đi này, hoàng đế thuê sát thủ ám sát hắn. Tín Vương bị thương trốn vào sân của Anh Túc.
Anh Túc tiện tay cứu Tín Vương nên được hắn ghi tạc trong lòng, cứ đêm hôm rảnh rỗi lại ghé khuê phòng đùa bỡn, chụt chụt này kia.
Anh Túc có tính cách mạnh mẽ, bị Tín Vương trêu chọc đương nhiên không chịu lép vế, phải lấy lại danh dự cho bằng được. Tín Vương cưng chiều cô ta, xem cô ta giương nanh múa vuốt.
Quen nhau lâu dần nhưng Anh Túc vẫn chẳng thể làm gì được người đàn ông lưu manh này. Hơn nữa, cứ hơi chút là hắn lại đưa người, đưa tiền cho cô ta.
Thấy Anh Túc bị Phượng gia chèn ép, hắn liền chạy đến bảo vệ, dùng quyền lực để đàn áp, mắng Phượng Xương là lão già không có mắt, mắng Phượng phu nhân là ả đàn bà độc ác.
Tóm lại, đây là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ chọc mù mắt người qua đường.
Ninh Thư nhếch môi, nghĩ bụng mình mà là Phượng phu nhân, dù có đồng quy vô tận thì cô cũng phải giết bằng được Anh Túc. Tiếc là đôi bên chênh lệch nhiều quá, thế nên rõ ràng Phượng phu nhân đã nhận lại cái kết thân bại danh liệt.
Nói thật, là dâu trưởng, là chủ mẫu đương thời có nhiều việc phải quán xuyến lắm. Thứ nữ không được chia gia sản như thứ nam; thứ nữ chỉ cần có của hồi môn, sau khi gả đi còn giúp nhà mẹ đẻ lôi kéo gia tộc khác; vậy nên không hà cớ gì chủ mẫu lại đi chèn ép thứ nữ làm gì.
Cuộc sống hiện giờ của Phượng Thanh Thiển là do tính cách của cô ấy tạo thành. Thêm chuyện Phượng Thanh Thiển chỉ là thứ nữ lại được đính hôn với Nhị hoàng tử, được là chính phi danh giá nữa nên các chị em trong nhà mới ghen tị, cô lập cô ấy.
Bản thân Phượng Thanh Thiển biết điều đó, nhưng Anh Túc thì không. Anh Túc vừa đến thế giới này đã đưa tất cả người nhà họ Phượng vào danh sách kẻ thù, lại còn tự phong cho mình cái danh sứ giả chính nghĩa.
...
Ninh Thư đợi Phượng Xương ở bên ngoài thư phòng, bởi vì cô không có tư cách vào trong thư phòng của ông ta.
Phượng Xương đi ra nói: “Lại đến làm gì nữa? Khỏi bệnh chưa? Bao giờ bình thường thì hẵng đến tìm cha.”
Ninh Thư: ...
Ninh Thư nói: “Con khỏi bệnh rồi →_→.”
Ninh Thư không câu nệ, cô nói thẳng: “Phụ thân, con muốn đổi nơi ở, phòng của con dột quá.”
Phượng Xương nhìn Ninh Thư: “Con đang muốn nói là Phượng gia keo kiệt với con đúng không?”
Ninh Thư hành lễ: “Phụ thân, con không hề nghĩ vậy.” Cô muốn tránh mặt Tín Vương bị thương trốn vào sân của mình thôi.
“Con chỉ muốn sửa lại cái sân ấy, bây giờ nó xuống cấp quá.” Ninh Thư nói: “Thật ra con biết về thân thế của mình, con vẫn luôn cảm kích phụ thân đã cho con chốn dung thân ạ.”
“Hửm?” Phượng Xương nhíu mày ngạc nhiên: “Con biết từ khi nào? Mẹ con nói cho biết sao?”
Ninh Thư không trả lời, Phượng Xương uống một chén trà, nghĩ ngợi rồi nói: “Con qua ở cùng Phi Yên.”
Ở cùng Phượng Phi Yên?
Ninh Thư bối rối: “Khi con phát bệnh đã xô ngã đích mẫu, e là Nhị tỷ không ưa con, không cho con ở cùng đâu.”
“Con đó...” Phượng Xương chỉ vào mặt Ninh Thư: “Gọi tiếng mẫu thân bao nhiêu năm như vậy, dù có mất hết lý trí cũng không được hành động mất mặt như thế. Con phải biết, con đã xô ngã thê tử của cha.”
“Con xin lỗi cha.” Ninh Thư nhún người xin lỗi.
Cô nói tiếp: “Phụ thân chọn nơi khác cho con được không ạ? Con đoán là Nhị tỷ không muốn ngủ cùng con đâu.”
“Còn có Lan Uyển, con ở đó đi.” Phượng Xương nói rồi chắp tay ra sau lưng toan rời đi.
“Phụ thân.” Ninh Thư gọi ông ta lại. Phượng Xương ngoảnh lại nhìn cô: “Lại cái gì nữa?”
Ninh Thư: →_→
Cứ làm như cô phiền phức lắm ấy.
“Phụ thân, chẳng mấy nữa là đến sinh nhật của Thái hậu, sẽ có rất nhiều người đổ về kinh thành. Phụ thân phải cử thêm nhiều người tuần tra phủ ta đấy ạ.”
Phượng Xương “Ừ” cho qua chuyện.
Trên đường trở về dọn đồ chuyển nơi ở. Anh Túc vẫn luôn gào thét trong đầu Ninh Thư:
“Phượng Thanh Thiển, cô lại còn cả xin lỗi ư? Đúng là đáng đời, cô đáng bị bắt nạt.” Anh Túc tức giận hét: “Tôi có lòng tốt trừng phạt kẻ ăn hiếp giúp cô, vậy mà cô lại đi xin lỗi.”
“Cô có quyền gì được tiếp tục sống trên đời? Cái loại như cô không có tư cách được sống.” Anh Túc cười khẩy: “Sống gì mà hèn đến đáng thương. Thế gian này là chốn dung thân của kẻ mạnh, cơ thể cũng thế thôi, yếu ớt như cô không có tư cách được sống.”