Chuyển ngữ: Wanhoo
Đầu Anh Túc sắp nổ tung, như có rất nhiều kim chọc đau không thiết sống, và cả sức mạnh muốn đẩy mình ra khỏi cơ thể.
Anh Túc sợ hãi, khó nhường nào mới được sống lại, không bị người ta bắt làm cỗ máy giết người, bắt làm sát thủ giết người mỗi ngày.
Được sống lại, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Anh Túc ôm đầu, cắn răng đau đớn: “Phượng Thanh Thiển, ta sẽ sống nốt đời cho cô, không để cô bị bắt nạt. Phượng hoàng tự thiêu, bắt đầu đầu cuộc sống mới được không?”
Không vì mới nhập vào chưa dung hợp hoàn toàn với cơ thể, thì với tính cách của Anh Túc, cô ta sẽ không nói chuyện ôn tồn với Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ cười khẩy: “Đây là cơ thể của ta, cuộc đời của ta, ta sống thế nào là việc của ta. Cho cô sống còn gì liên quan đến ta?”
“Ta nhường cơ thể của mình, ta sẽ chết, tại sao ta phải nhường?” Ninh Thư nhíu chặt mày, oán khí lạnh lẽo ùa vào đánh đau linh hồn cô, làm cô rất bực bội.
Linh hồn của Anh Túc rất dẻo dai, ý chí mạnh mẽ. Là sát thủ giết người như cơm bữa, không có ý chí kiên cường thì sao trở thành nữ hoàng sát thủ.
Thấy Ninh Thư không biết điều, Anh Túc nói: “Nếu không có ta, ngươi đã bị hại chết.”
“Hừ… Nói như thể ta nhường cơ thể là ta được sống.” Ninh Thư bật cười châm biếm: “Cô hồn dã quỷ không biết xấu hổ chiếm cơ thể người khác còn cướp công. Ta thà chết cũng không cần ngươi chiếm cơ thể ta. Ta chết rồi, ngươi sử dụng thân xác của ta mà là ta còn sống?”
Ninh Thư vừa nói vừa mặc niệm Chú Thanh Tâm trong lòng, xua tan oán khí và chướng khí trong linh hồn.
Anh Túc lạnh mặt, gồ gân xanh ở thái dương, kiên quyết không ra khỏi cơ thể: “Cô tưởng ta muốn nhập vào người cô? Cô tưởng ta được lựa chọn sao?”
“Nếu được lựa chọn, ta sẽ không bao giờ nhập vào cơ thể yếu như gà này.” Anh Túc chịu đựng cơn đau trong linh hồn, nói chuyện lạnh lùng.
Ninh Thư thờ ơ: “Ngươi cứ việc đi ra.”
Mẹ kiếp, người ủy thác sống lớn bằng này như kiểu chỉ nuôi lớn thân xác chuẩn bị cho Anh Túc. Người ủy thác không được Phượng gia quan tâm, tất cả trở thành lý do trả thù của Anh Túc.
Ối dồi, cả thế giới toàn là chó cái, hơi chút lại cuộc đời là của tôi, không phải của ông trời. Hơi chút lại muốn làm trời làm biển, rốt cuộc ông trời nợ cô ta cái gì?
Mở lầu xanh, thành lập doanh trại sát thủ, chế tạo bom đạn ở thời đại chỉ có vũ khí là giáo, là gậy. Thuận buồm xuôi cùng với người đàn ông của cô ta gió thống nhất toàn bộ đại lục. Ông trời đã cho cô ta con bàn tay vàng, vậy mà cô ta vẫn muốn rạch trời.
Ông trời bị mù mới cho cái loại như cô ta sống lại, xuyên không.
Ninh Thư đã nhập vào thân xác của Phượng Thanh Thiển nhưng không thể đuổi Anh Túc ra ngoài. Sát khí linh hồn Anh Túc tỏa ra làm Ninh Thư vô cùng khó chịu.
Giằng co một lúc lâu, Anh Túc thở phào. Cuối cùng đầu cô cũng hết đau, người mềm oặt nằm rã rời trên giường như mới vớt lên từ dưới ao.
“Ta và cô đã không làm gì được nhau thì cứ vậy đi.” Anh Túc nói với Ninh Thư, sớm muộn gì cũng có ngày cô đuổi cô ta.
Ninh Thư cũng có ý này, cô nhất định phải giành lại quyền sở hữu cơ thể.
“Được.” Ninh Thư nói lạnh lùng rồi mặc niệm Chú Thanh Tâm trong lòng. Ninh Thư cảm nhận được linh hồn không rõ mặt mũi đang ở bên nhìn cô chằm chằm, đề phòng cô.
Chiến đấu trong cơ thể làm Anh Túc rất mệt, bụng thì đói, không nhịn được quát: “Người đâu, mang đồ ăn cho ta.”
Trời đã tối, Anh Túc bẻ gãy tay nha hoàn Chi Đào nên gọi mấy câu mà chẳng ai trả lời.
Anh Túc châm chọc Ninh Thư: “Hừ, nhìn xem cô sống thế nào đi, thế mà vẫn không bỏ được cái xác này. Là tiểu thư nhưng chẳng ai để ý, đói meo cái bụng cũng không có cái ăn, sống như cô quả thật đáng buồn.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư đáp trả: “Không có ai thì không biết tự kiếm đồ ăn?” Đi mấy bước là đến bếp rồi.
“Buồn thay.” Giọng điệu của Anh Túc nghe mùi phẫn nộ cho bất hạnh và cũng có rất chán ghét.
Ninh Thư: …
Sát thủ bố đời thế này mà không có ai muốn đánh cô ta?
Cô ta ích kỷ quá.
Anh Túc hết cách đành tự kiếm đồ ăn. Nhìn một vòng quanh căn nhà cũ nát, cô bật cười: “Tiểu thư nhà nào lại ở nơi thế này.”
Nhớ không nhầm, Phượng Phi Yên sống ở nơi trang nhã tên là Tú Lâu.
Ninh Thư im lặng, khác tính nên nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
Phượng Thanh Thiển là người trầm tính.
Mẹ mất, cha là tướng quân cục mịch, đa số thời gian sống trong quân doanh. Phượng phu nhân quán xuyến mọi việc trong phủ. Cô ta mong chủ mẫu thương yêu con của tiểu thiếp?
Em bé biết khóc mới được cho bú sữa, Phượng Thanh Thiển không yêu cầu, chẳng lẽ muốn Phượng phu nhân tự nhét vào tay cô ấy?
Đã không tự nói, Phượng phu nhân cũng xem như không thấy.
Anh Túc cho rằng Phượng phu nhân là người độc ác, khắt khe với thứ nữ.
Anh Túc nằm nghỉ, Ninh Thư nghĩ bụng, giành quyền kiểm soát chính cơ thể nhân lúc cô ta ngủ.
Ninh Thư khống chế cơ thể chầm chậm, không ngờ thật sự điều khiển được.
Ninh Thư mở mắt siết nắm đấm, có cơ thể rất dễ chịu. Nói thật, hai linh hồn trong một cơ thể giống như bị nhồi nhét trong chai thủy tinh, khó chịu miễn bàn.
“Phượng Thanh Thiển, cô làm gì vậy?” Cô chỉ chợp mắt một lúc, con nhỏ này đã tận dụng giành cơ thể.
Anh Túc hùng hổ cướp quyền, chẳng mấy chốc Ninh Thư bị mất quyền kiểm soát.
Anh Túc đắc chí, yếu như thế mà vẫn muốn tranh với cô. Có cướp được cơ thể vẫn phải sống cuộc đời bị ức hiếp thì sống làm gì.
Anh Túc ghét cái kiểu ức nghẹn, bị bắt nạt chỉ biết khóc. Với cô, cô có phụ thiên hạ cũng không cho thiên hạ phụ mình.
Đúng, cô là người xấu tính có thù tất báo. Ức hiếp cô, làm cô khó chịu, chưa giết cô cũng phải trả giá trăm nghìn lần.
Ninh Thư mất quyền kiểm soát cơ thể nói: “Cơ thể không phải của ngươi, ta cũng phải được điều khiển, ngươi không được giữ mãi.”
Anh Túc cười khẩy: “Cô cứ ở trong đó chống mắt lên xem ta sống như thế nào. Cần giành giật gì thì phải cướp lấy, sống như cô khác nào đã chết.”