Chương 908: Sát thủ vương phi - Ma nhập

Chuyển ngữ: Wanhoo

Chi Đào bất thình lình bị bẻ gãy cổ tay, tái mặt hét toáng lên, kêu liên tục: “Tay, tay, tay…”

“Tay của nô tỳ…” Tay của Chi Đào mềm oặt.

Anh Túc lóe mắt khinh thường buông tay Chi Đào. Chi Đào đỡ cổ tay, giọng hơi chất vấn: “Tiểu thư làm gì vậy?”

Tự dưng bẻ gãy tay cô.

“Ta ghét có người chạm vào ta.” Anh Túc nói chuyện lạnh lùng.

Chi Đào đang rối bời lại thêm cổ tay đau, cô ta hét to: “Giờ là lúc nào rồi, tiểu thư bị ma nhập đúng không?”

“Ngươi mới bị ma nhập.” Anh Túc đứng dậy tiến đến trước mặt Chi Đào, cho Chi Đào hai cái tát: “Ngươi là cái thá gì.”

Có tiếng bước chân ngoài phòng, ngay sau đó phu nhân mặc áo gấm đi vào. Phượng phu nhân hơn ba mươi, chú tâm chăm sóc da dẻ nên còn rất trẻ. Con gái Phượng Phi Yên vào cùng.

Phượng Phi Yên rất đẹp, quần áo được may đo vừa vặn, trang sức tinh tế hợp với bộ đồ. Tỏa sáng trông cứ như tiên nữ giáng trần.

Phượng phu nhân thấy quần áo của Anh Túc ướt nhẹp rỏ nước tí tách, mắc bèo, tóc thì rối, bà chau mày nghiêm giọng nói: “Trông con còn ra thể thống gì, mau thay đồ đi.”

Phượng Phi Yên quan sát Anh Túc, kiêu ngạo vô cùng: “Tứ muội muội ướt thế này mà để người khác nhìn thấy là hỏng hết thanh danh.”

“Mau thay đồ đi.” Phượng phu nhân nói: “Nha hoàn của con hầu hạ thế này à.”

“Phu nhân, xin phu nhân phân xử cho con.” Chi Đào quỳ xuống, khóc lóc hô: “Nô tỳ muốn thay quần áo cho tiểu thư nhưng tiểu thư lại bẻ gãy tay nô tỳ, còn tát nô tỳ hai cái. Không phải nô tỳ hầu hạ không đến nơi đến chốn ạ.”

Bình thường thì khinh thường chủ tử, bây giờ lại bán chủ cầu vinh. Anh Túc lạnh mặt hơn, đôi mắt nhìn Chi Đào tỏa ra băng giá, không muốn giữ Chi Đào nữa.

Phượng phu nhân thấy Anh Túc ra vẻ kiêu căng khác hoàn toàn Phượng Thanh Thiển, bà hỏi: “Con nhìn cái kiểu gì thế, con trúng tà sao?”

Phượng Phi Yên cũng chêm lời: “Mẹ ta hỏi, sao muội không trả lời?”

“Thay đồ cho Tứ tiểu thư.” Phượng phu nhân phẩy tay bảo nha hoàn của mình thay đồ cho Anh Túc.

Anh Túc vẫn lạnh mặt đấm ngã các nha hoàn của phu nhân. Động tác nhanh gọn lẹ, ra tay tàn nhẫn, không bóp cổ thì cũng là gãy tay.

Nhìn các nha hoàn nức nở kêu đau, Phượng phu nhân nhíu mày: “Phượng Thanh Thiển, ngã xuống ao bị nước vào đầu đúng không, ta thấy con bị bệnh nặng rồi.”

“Ta ngã xuống ao là món quà của ai.” Anh Túc nói chuyện lạnh lùng.

Phượng Phi Yên lên tiếng: “Phượng Thanh Thiển, muội nói vậy là có ý gì, lẽ nào có ai đó đẩy muội xuống ao?”

Phượng Phi Yên quở trách Anh Túc: “Muội chỉ là thứ nữ, đã không hành lễ còn dám nói chuyện hỗn lão với mẹ ta.”

Anh Túc thẳng lưng: “Ta sẽ không hành lễ với mụ đàn bà độc ác, ta có lạy trời lạy đất cũng không chào một kẻ như bà ta.”

Phượng phu nhân hơi nhức đầu, day trán: “Đầu óc con có vấn đề.”

Nha hoàn trong phòng không đứng dậy nổi, Phượng phu nhân nói với con gái mình: “Phi Yên, gọi thêm nha hoàn đến trói con bé này lại, không thể để yên cho nó lên cơn điên.”

“Gọi thêm cả đại phu khám đầu cho Phượng Thanh Thiển.”

“Vâng ạ, con đi đây.” Phượng Phi Yên hừ lạnh với Anh Túc, xách váy định bước ra khỏi ngạch cửa.

Anh Túc lạnh lùng: “Đầu óc của ta không có vấn đề, các ngươi mới có vấn đề.”

Anh Túc quơ chân đánh ngã Phượng phu nhân và Phượng Phi Yên.

Phượng phu nhân chưa từng bị đau như thế này, ngã ra đất đỡ eo không dậy được.

Anh Túc bật cười, phủi tay: “Thiếu điều chọc ta, bằng không ta sẽ khiến các ngươi không chịu nổi.”

Phượng Phi Yên bò dậy đỡ mẫu thân, quát Anh Túc: “Phượng Thanh Thiển, muội bị điên à, muội dám cư xử với mẹ thế này?”

Phượng phu nhân đau eo, cắn môi nói với Phượng Phi Yên: “Chúng ta đi.”

Nhóm người chán chường rời khỏi khoảnh sân tiêu điều.

“Tiểu thư, người, người…” Chi Đào chết lặng: “Người bị điên sao?”

“Kể từ giây phút này, ngươi không phải nha hoàn của ta. Đi mà trèo lên cái cây cao hơn.” Anh Túc cất giọng lạnh tanh.

Vẫn là cơ thể đó nhưng khác linh hồn dẫn đến thay đổi khí chất. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng cứ như hai người khác nhau.

“Cút ra ngoài, đừng lảng vảng trước mặt ta, không thì lần tới sẽ là chân của ngươi.” Anh Túc quát Chi Đào, sát khí dữ dội xông thẳng vào Chi Đào.

Chi Đào lạnh gáy, nhìn Anh Túc như nhìn thấy ma chạy vội ra khỏi phòng.

Chi Đào vừa đi, Anh Túc bớt gồng người. Cơ thể này yếu quá, đấm vào cái đã tim đập nhanh, mệt mỏi.

Anh Túc mở tủ quần áo tìm một bộ đơn giản thiên về màu trắng để thay bộ váy ướt sũng. Cô hơi mệt, nằm lên giường nghỉ một lát.

Sau khi lấy lại sức sẽ hoạch định cuộc đời mới của mình.

Anh Túc mới nhắm mắt chưa được bao lâu lại bật dậy, đỡ trán vô cùng đau khổ.

Đầu cô đau như sắp nổ tung, có sức mạnh vô hình nào đó muốn đẩy linh hồn cô ra khỏi cơ thể.

Anh Túc cắn môi nói: “Ngươi là ai?”

“Ta là Phượng Thanh Thiển, ngươi là con ma vất vưởng nào mà lại chiếm cơ thể của ta?”

Ninh Thư rất cạn lời, không ngờ mình chậm một bước, linh hồn của Anh Túc đã nhập vào người Phượng Thanh Thiển.

Ninh Thư còn phát hiện linh hồn của Anh Túc không mạnh nhưng có nhiều sát khí, oán khí, giúp linh hồn của cô ta cực kỳ ghê gớm.

Ninh Thư đã từng gặp linh hồn nhưng chưa từng gặp linh hồn nào đen ngòm như Anh Túc. Đã là sát thủ, sát thủ tốt hay xấu thì đều dính máu nhiều người.

Mà nữ hoàng sát thủ sao là người tốt cho được.

Mãi mà Ninh Thư vẫn không tài nào nhập vào cơ thể Phượng Thanh Thiển. Sát khí của Anh Túc làm linh hồn cô rất khó chịu.

Ninh Thư điều động sức mạnh tinh thần, sát nhập dần linh hồn mình vào trong cơ thể.

Anh Túc ôm đầu đau đớn, nghiến răng nói: “Phượng Thanh Thiển, cô chết rồi. Sống uất ức thế này chẳng thà để tôi sống hộ cô, cho cô một cuộc đời rực rỡ.”