Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư chưa tranh được với linh hồn Anh Túc, chỉ im lặng nghe mấy câu ngang ngược của cô ta.
Linh hồn của Anh Túc không quá mạnh, vấn đề là có oán khí, sát khí và một ít nghiệp chướng. Ninh Thư không muốn chạm vào những thứ đó.
Những thứ này rất hại linh hồn, mặc dù chỉ quấn quanh linh hồn Anh Túc nhưng lại giúp linh hồn cô ta tấn công.
Ninh Thư từng là đạo sĩ Mao Sơn biết siêu độ cho linh hồn. Cô mặc niệm chú siêu độ, thần chú ngấm dần vào linh hồn Anh Túc nhưng tác dụng rất nhỏ.
Sát khí đã bớt một chút vẫn chỉ là muỗi so với tất cả.
Ninh Thư muốn siêu độ những linh hồn vô thức quấn quanh Anh Túc. Thật ra chúng còn chẳng gọi là linh hồn, chỉ là ý thức bám dính Anh Túc theo bản năng.
Đừng chỉ thấy Anh Túc hò hét, thực tế linh hồn của cô ta rất bất ổn, ngủ không yên giấc.
Có thể giải thích theo cách hiểu là sát thủ nên luôn phải đề cao cảnh giác.
Ninh Thư liên tục mặc niệm thần chú. Những thứ bên ngoài giúp linh hồn Anh Túc biết tấn công, không có chúng, linh hồn Anh Túc chẳng mạnh là bao. Cô ta xuyên không phải vượt qua lá chắn không gian, hao hụt rất nhiều linh hồn.
Chẳng biết có phải nhờ Ninh Thư tiễn đưa sát khí mà Anh Túc ngủ ngon giấc, sáng thức dậy sảng khoái cả người.
Cô chưa từng ngủ ngon thế này sau năm mười tuổi. Cô giết động vật, giết con người, vượt qua bài kiểm tra khốc liệt chỉ để sống sót.
Nay được sống lại, cô không cần sống ngày tháng đó nữa.
Dù gì cũng chung cơ thể, Ninh Thư biết Anh Túc nghĩ gì.
Giết người còn ra vẻ tủi thân, chỉ vì tôi muốn sống? →_→
Có phải cô nên nói câu cô vất vả rồi?
Chẳng có ai tồn tại trên đời này dễ dàng, đã vì sống sót thì đừng có già mồm.
Thấy Anh Túc mặc đồ dễ vận động tập võ trong sân, Ninh Thư đến phải hỏi: “Sao giờ này ngươi vẫn không đi vấn an đích mẫu?”
Phượng Thanh Thiển là thứ nữ, sáng nào cũng phải qua chào mẹ cả. Mặc dù không được chào đón, đến đó chỉ ngồi im nhìn chị em khác nói cười thì cũng phải làm tròn bổn phận làm con.
Anh Túc cười lạnh: “Động vào xương cốt chữa một trăm ngày, đích mẫu của cô chưa dậy nổi.”
Ninh Thư sững sờ, có chuyện gì xảy ra trước khi cô đến?
“Ngươi đánh đích mẫu?” Anh Túc là người hơi chút là có thù tất báo, Ninh Thư không vui: “Đánh đích mẫu là bất hiếu, chưa kể Phượng phu nhân còn là trưởng bối. Người ta sẽ nghĩ gì về ta?”
Xã hội phong kiến trọng danh tiết, con gái thanh danh ô uế sẽ bị nhốt trong từ đường hoặc chết để chứng minh trong sạch.
Hành động của Anh Túc đã khiêu chiến chế độ phong kiến. Cô ta liều đến mức gặp hoàng đế cũng không quỳ, kiên quyết có lạy trời lạy đất cũng không lạy hoàng đế cổ đại xảo quyệt.
Thế mà nam chính lại thấy có cá tính. Anh chiều em, em muốn làm gì thì làm.
Đúng thật là nhân vật chính được ông trời ưu ái.
“Cố chấp lại bảo thủ.” Anh Túc cất lời lạnh lùng, ngoan cố: “Ta như thế nào không khiến người khác tọc mạch. Không một ai điều khiển được cuộc đời của ta. Miệng lưỡi của người đời nào có liên quan gì đến ta?”
Ninh Thư nói: “Sống ở đời ắt bị miệng lưỡi thiên hạ quấy nhiễu. Ta không biết trước đây ngươi sống thế nào nhưng đây là cuộc sống của ta. Tam cương ngũ thường, giai cấp rõ ràng.”
Một người có thể thay đổi chế độ mà tất cả mọi người công nhận?
Bởi vì cho rằng có thể thay đổi nên nhiều người khiêu khích chế độ đều bị trừng phạt thích đáng.
Không phải ai cũng tốt số như Anh Túc. Rất nhiều phụ nữ sống như Phượng Thanh Thiển dưới chế độ này.
Thế nên Ninh Thư mới không thích thế giới cổ đại. Phong kiến o ép phụ nữ ngộp thở. Ninh Thư cũng biết sức mình đến đâu, cô không thay đổi được, không phải muốn đẩy là đổ.
Đến xã hội hiện đại phát triển như thế vẫn có biết bao đàn ông khư khư cái suy nghĩ đàn bà không có tư cách làm chủ, chỉ để đẻ con, làm việc nhà. Một cái máy đẻ bị rẻ rúng, phải nhẫn nhục chịu đựng mọi uất ức.
Có thể thấy, có một số tư tưởng đã là thâm căn cố đế.
Ninh Thư mỉm cười, loại đàn ông như thế phải cho chết hết, hết đời không tìm được phụ nữ.
Nhưng nhiệm vụ của cô chỉ là thay đổi cuộc đời cho người ủy thác, hoàn thành sẽ rời đi.
“Ha ha, đáng buồn làm sao. Đó chính là điều đáng buồn của phụ nữ chỉ biến sống dựa vào đàn ông, sống dở chết dở vì đàn ông. Một lũ đàn bà chui trong nhà tranh giành một thằng đàn ông, không có cuộc sống của mình.” Anh Túc khinh hơn, cầm khăn lụa lau mồ hôi.
Ninh Thư không biết nói thế nào. Làm gì có ai muốn sống trong uất ức. Thời đại áp chế và gò bó phụ nữ, đó chỉ là cách sinh tồn được ngấm ngầm thừa nhận.
Đừng bao giờ cậy may mắn để khinh thường bất hạnh của người khác. Không phải phụ nữ nào cũng được một đời một vợ một chồng.
Cổ đại tàn khốc hơn tưởng tượng.
Những người phụ nữ chỉ quanh quẩn trong sân nhà mà đến hiện đại, có ai không tháo vát đâu? Chẳng lẽ con gái quý tộc cổ đại chỉ được nuôi dạy để phục vụ đàn ông?
Được thôi, cô giỏi nhất, lấn át tất cả người cổ đại đần độn, bảo thủ…
Anh Túc mặc kệ Ninh Thư, cô ta thay quần áo, cầm mấy vụn bạc trong hộp.
Anh Túc mặc đồ nam, buộc tóc cao, trông giống công tử xinh đẹp.
Ninh Thư lại hỏi: “Ngươi sắp ra ngoài? Giờ phải vấn an đích mẫu, không cần biết vì gì cũng phải mau chóng nhận lỗi với đích mẫu.”
“Ha ha ha, nhận lỗi, cười chết ta.” Anh Túc khinh bỉ: “Cô bị điên à Phượng Thanh Thiển? Người ta qua tận cửa bắt nạt mà cô vẫn muốn xin lỗi, cho con mụ đó cậy già lên mặt ra oai? Cô hèn thế? Thảo nào sống thế này, trách được ai.”
“Như cô chẳng thà chết quách cho rồi, ta rất muốn đá cô ra khỏi cơ thể. Không biết điều mới bị ăn đòn, hèn như cô đáng bị hại chết.” Anh Túc cầm bạc nhảy lên tường đi ra ngoài.
Hèn?
Ninh Thư nhếch môi không hề giận. Đâu phải ai cũng có quyền tùy hứng. Có đối phó thì trước hết phải có lý rồi mới ngáng đường người ta.
Anh Túc không quan tâm thanh danh nhưng cô thì có, người ủy thác có. Phượng Thanh Thiển nhạy cảm nhút nhát, hủy hoại thanh danh cũng tức hỏng cả đời.
Sau này Phượng Thanh Thiển còn đính hôn với hoàng tử, gả vào hoàng thất, cô ấy càng cần cẩn thận vì thể hiện hoàng gia.
Không có tiếng thơm thì làm gì cũng bị xỉa xói, đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ. Không phải ai cũng gặp được người đàn ông thông minh, giỏi giang, quyền to, chiều mình, mình nói gì cũng đúng.