Chương 882: Được voi đòi tiên

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ôn Ngọc nheo mắt nhìn theo dáng Lý Cẩu Tử. Trượng phu của Bạch Y Xảo trông vô học, giống bọn đầu đường xó chợ. Nhưng gương mặt hạnh phúc của Bạch Y Xảo không phải là giả.

Ôn Ngọc nói với tiểu nhị: “Từ giờ không cho hắn ta vào tửu lầu nữa.”

Ôn Ngọc xoay người đi vào trong quán.

Ninh Thư đạt được mục đích ghé tiệm thuốc mua một ít dược liệu. Nhà không có tiền, cô vẫn phải làm Ngọc Diện Tán bán lấy tiền.

Cô không chắc có bán được không, vì cô không định bán cho phụ nữ nhà nông bình thường.

Ninh Thư lại mua ít thuốc diệt chuột. Đang hạn hán, hoa màu chết sạch, chuột chạy thành đàn ngoài đồng.

Nhà cô có nhiều lương thực, phải canh chuột mỗi ngày.

Chuột đói quá cũng biết cắn người. Người nhiễm vi khuẩn từ chuột sẽ lây lan dịch chuột.

Mua đồ xong Ninh Thư lại vào cửa hàng gạo hỏi giá. Giá lương thực cao ngút trời, cao hơn trước mấy lần, đồ khô cũng rất đắt.

Giá này xưa mua được năm cân, giờ chỉ mua được một cân.

Nhân lúc hạn hán và bạo loạn cạn kiệt ngân khố, rất nhiều thương nhân dự trữ lương thực khiến giá lương thực đắt lên từng ngày.

May mà đã mua tích trữ trước.

Ninh Thư lên xe bò thong thả về thôn, về đến nhà thì nghiền dược liệu.

Ông Trần thấy Ninh Thư buôn bán nhưng không nói gì. Ngoài đồng không có việc, ông Trần loanh quanh trong nhà cả ngày không có việc làm.

Một ngày ba bữa giảm còn hai. Nói theo kiểu của ông Trần là chơi cả ngày ăn nhiều vậy làm gì, tiết kiệm đi. Không biết còn hạn hán đến bao giờ, phải đợi đến vụ mùa tiếp theo mới có thu hoạch.

Đúng vậy, không phải đi làm đồng thì ăn hai bữa được rồi.

Ngoài nghiền thuốc và đọc sách thuốc, Ninh Thư còn để ý nhà họ Phương. Bạch Y Xảo và Lý Cẩu Tử có quan hệ đã được một thời gian nhưng nhà họ vẫn sóng yên biển lặng, có thể thấy bản lĩnh của Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo có kinh nghiệm gia đấu, có rất nhiều trò và cũng quả quyết khi gặp vấn đề hơn phụ nữ thôn quê.

Đàn bà ở quê mà bị chồng bắt quả tang chỉ biết khóc lên khóc xuống sợ bị chồng bỏ, sợ bị bà con làng xóm nói này nói nọ nhốt vào rọ lợn, hủy cả một đời.

Thật ra Bạch Y Xảo không ung dung như Ninh Thư nghĩ. Cô rất mệt mỏi, vừa phải nói dối Phương Dũng, vừa phải đối phó Lý Cẩu Tử qua nhà vòi vĩnh.

Như bây giờ, Lý Cẩu Tử lại đến xin tiền, còn nói cô là chủ của Cát Tường Cư.

Bạch Y Xảo giật thót, cô chưa nói cho ai biết, Phương Dũng cũng không biết, Lý Cẩu Tử nghe từ ai?

“Cậu nói linh tinh gì đấy, sao Cát Tường Cư lại là quán của tôi. Cậu chưa tỉnh ngủ à.” Bạch Y Xảo nói nhỏ.

Bạch Y Xảo vừa nói vừa ngó nghiêng, cô đang đứng góc tường có rơm che.

Lý Cẩu Tử cười khà khà: “Tôi biết chị là chủ của Cát Tường Cư. Hôm nay tôi đến Cát Tường Cư ăn cơm, tôi nói tôi là trượng phu của chị, họ không cả lấy tiền của tôi.”

Độ mặt dày của Lý Cẩu Tử làm Bạch Y Xảo tối sầm mặt.

Cái loại thối tha này làm gì có cửa là trượng phu của cô. Lại còn dám nhận ở Cát Tường Cư nữa.

Lý Cẩu Tử đúng là cái thằng kinh tởm.

Lý Cẩu Tử đã hủy hoại hình tượng của mình trong lòng Ôn Ngọc, không biết Ôn Ngọc nghĩ mình thế nào.

Đàn bà cảm nhận được ý tứ của đàn ông. Bạch Y Xảo biết Ôn Ngọc có ý với mình nhưng luôn giả vờ không biết. Không đáp lại song vẫn mập mờ.

Bạch Y Xảo lợi dụng tấm lòng của Ôn Ngọc để mưu cầu lợi ích. Ví dụ tiền lãi kết toán mỗi tháng được nhiều hơn trong sổ sách. Biết chuyện kiên quyết trả lại nhưng Ôn Ngọc không nhận.

Bạch Y Xảo tức điên, đỏ lừ mắt nhìn Lý Cẩu Tử.

“Ông chủ Ôn còn trả hộ tôi, tiễn tôi ra tận cửa.” Lý Cẩu Tử đắc chí: “Tôi hết tiền rồi, cho tôi ít tiền đi.”

Lý Cẩu Tử quấn Bạch Y Xảo, lười không muốn bêu xấu Trần Nhị Muội vất vả. Thời gian đó chẳng bằng túm cái đuôi của Bạch Y Xảo đòi tiền ăn chơi thỏa thích.

Bạch Y Xảo lạnh lùng: “Cậu là cái thá gì mà dám đòi tiền tôi. Việc tôi bảo cậu làm cậu không làm mà vẫn muốn đưa tiền, cậu chán sống rồi?”

Bạch Y Xảo tức nổ phổi, nhất là khi Lý Cẩu Tử đòi tiền cô như chuyện đương nhiên.

“Tôi không có tiền cho cậu. Tôi cũng không phải chủ của Cát Tường Cư. Tôi chỉ là một người phụ nữ, sao lại là chủ tửu lầu.” Bạch Y Xảo từ chối, thầm nghĩ lấy cái mạng chó của Lý Cẩu Tử thế nào.

Lý Cẩu Tử làm cô ta buồn nôn gần chết, không thể tha thứ cho hắn ta nữa. Cô muốn Lý Cẩu Tử sống không bằng chết, bù đắp cho đau khổ thời gian mình phải chịu.

“Thôi đi, tôi biết chị là chủ của Cát Tường Cư, nếu không chị lấy đâu ra tiền cho tôi mấy lần trước. Dù gì tôi cũng xem như trượng phu của chị, nếu chị không đưa tiền tôi sẽ nói cho mọi người biết chuyện của chị. Tôi còn biết trên ngực của chị có nốt ruồi.” Lý Cẩu Tử đắc chí: “Nếu tôi nói cho Phương Dũng hoặc nói cho người của Cát Tường Cư, chị còn làm ăn được ở đó?”

Bạch Y Xảo tái xanh mặt, bụng dạ quặn lên buồn nôn, chỉ muốn mửa vào mặt Lý Cẩu Tử mặt dày.

Sao lại có cái loại mặt dày thế này trên đời, Trần Nhị Muội bị Lý Cẩu Tử dây dưa thì tốt biết bao. Nếu vậy Trần Nhị Muội hết đường ở bên Phương Dũng, không có cơ hội lấy Phương Dũng.

Sát khí trào dâng trong lòng Bạch Y Xảo càng nồng nặc. Cô nên giết quách Lý Cẩu Tử khi bị hắn ta làm nhục, vậy thì sẽ không cho hắn ta cơ hội làm nhục mình lần thứ hai, mất trắng bao nhiêu tiền.

Khi đó muốn gán ghép Lý Cẩu Tử với Trần Nhị Muội, còn bây giờ không cần giữ lại Lý Cẩu Tử nữa.

Đã không quấn lấy Trần Nhị Muội mà cô còn bị hắn ta bám dính như keo dính chuột dính, sớm muộn gì cũng bị lộ.

Chỉ khi Lý Cẩu Tử chết, chuyện này mới chìm trong yên lặng.

Còn về Trần Nhị Muội, không có Lý Cẩu Tử sẽ có Triệu Cẩu Tử, còn đàn ông là còn người làm bẩn thanh danh cô ta.

Cô có ngày hôm nay đều tại Trần Nhị Muội. Cô đã thế này, Trần Nhị Muội lại càng không được hoàn hảo.

Cô không thể mất Phương Dũng, lại càng không thể để Ôn Ngọc làm ăn chung biết mình bị Lý Cẩu Tử làm nhục. Ôn Ngọc cư xử nho nhã với mình, hắn mà biết mình tư bôn với Lý Cẩu Tử buồn nôn thì sẽ nghĩ thế nào về cô.