Chuyển ngữ: Wanhoo
Bạch Y Xảo đè nén sát khí ngùn ngụt, tái mặt hỏi: “Lần này cậu lại cần bao nhiêu?”
Lần cuối cho là tiền mua cái mạng Lý Cẩu Tử, cho để đuổi tạm thời.
Nhìn thêm là thấy ghét, Bạch Y Xảo chỉ muốn giết Lý Cẩu Tử ngay bây giờ.
Bạch Y Xảo thỏa hiệp, Lý Cẩu Tử nghĩ mình uy hiếp thành công liền cười hở răng vàng khè, nghĩ rồi nói: “Năm trăm lượng.”
Bạch Y Xảo nghe thấy con số kếch xù nhưng vẫn bình thản, cô không buồn tức, không đáng tức với kẻ sắp chết.
Giết cái loại thối nát này là trừ hại cho dân.
Bạch Y Xảo lạnh lùng: “Nhiều quá, tôi không có nhiều tiền đến thế. Tôi chỉ có ít phần ở Cát Tường Cư, phần nhiều Ôn Ngọc kiếm hết. Lần trước cho cậu mấy trăm lượng, giờ tôi hết tiền rồi.”
Lý Cẩu Tử hỏi vội: “Thế chị còn bao nhiêu?”
Bạch Y Xảo nói: “Hai mươi lượng.”
Trước đây lần nào cũng cả trăm lượng, Lý Cẩu Tử sao chịu nghe hai mươi lượng, hắn ta bất mãn: “Chị đuổi ăn xin à?”
Thật ra hai mươi lượng đã rất nhiều, nhà bình thường cả năm không có được vài ba lượng bạc. Lý Cẩu Tử được nuôi kén chọn, càng ngày càng khó tính.
Bạch Y Xảo đã tự dặn lòng đừng giận nhưng vẫn bị cái độ mặt dày của Lý Cẩu Tử làm cho tức ứa máu.
“Thích thì lấy, không có nhiều.” Bạch Y Xảo nhăn nhó mặt mày.
Lý Cẩu Tử đe dọa: “Chị có tin tôi nói cho người ta biết chuyện chị vụng trộm không?”
“Cậu nói đi, tôi mà chết để xem cậu đòi tiền ai.” Bạch Y Xảo nghiêm giọng.
Lý Cẩu Tử hỏi: “Không có thật sao?”
Bạch Y Xảo lắc đầu, lười không muốn nói chuyện.
“Thế thì hai mươi lượng.”
Lý Cẩu Tử cầm tiền đi thị trấn ăn chơi. Lý Cẩu Tử đi được một lúc, Bạch Y Xảo cũng xuống thị trấn cùng.
Ninh Thư để ý động tĩnh nhà Bạch Y Xảo thấy Bạch Y Xảo xuống thị trấn, cô nghĩ bụng cũng đi theo.
Đầu tiên Bạch Y Xảo ghé Cát Tường Cư gặp Ôn Ngọc. Ôn Ngọc ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt gầy tóp má nhợt nhạt của Bạch Y Xảo: “Cô bệnh à?”
Bạch Y Xảo thở dài: “Dạo này tôi bị một tên vô lại tên Lý Cẩu Tử đeo bám, luôn miệng nhận là trượng phu của tôi. Hắn ta thích sỉ nhục con gái và phụ nữ trong làng. Phụ nữ trong làng cứ gặp hắn lại đi đường vòng. Không biết hắn nghe từ đâu biết tôi có phần ở Cát Tường Cư nên đến làm phiền tôi.”
Ôn Ngọc gật đầu: “Tôi còn nói người như thế sao xứng là chồng cô.”
Bạch Y Xảo hỏi Ôn Ngọc: “Ôn Ngọc, anh có nhà bỏ trống không, tôi muốn mượn dùng một chút.” Giọng nói hơi nũng nịu xen lẫn cầu xin.
Ôn Ngọc nhấc chén trà uống một ngụm: “Có thì có, nhưng được việc gì cho cô?”
Bạch Y Xảo trả lời: “Tôi dùng để giáo huấn Lý Cẩu Tử kia. Hấn ta nói bậy nói bạ như thế ảnh hưởng danh dự của tôi, Phương Dũng mà biết cũng sẽ nổi giận.”
“Cô định giáo huấn hắn ta như thế nào?” Ôn Ngọc nói bâng quơ, hiển nhiên là khinh thường một tên vô lại: “Nếu khó quá thì để tôi giải quyết hộ cô.”
“Không cần, tôi tự làm được.” Bạch Y Xảo nói: “Anh cho tôi mượn nhà là tôi đã rất cảm ơn anh rồi.”
Cô bị Lý Cẩu Tử hành hạ đến nước này, cô cần phải giáo huấn Lý Cẩu Tử ra trò.
Bạch Y Xảo chỉ muốn lăng trì Lý Cẩu Tử.
Ôn Ngọc đưa nhà cho Bạch Y Xảo, còn cử hai gia đinh đi theo giúp cô dạy dỗ Lý Cẩu Tử.
Lý Cẩu Tử cầm hai mươi lượng đánh bạc thua sạch bị đá ra khỏi sòng bạc.
Lý Cẩu Tử tham lam muốn thắng nhiều, lần nào cũng cược nhiều tiền, chẳng mấy chốc đã rỗng túi. Hai mươi lượng chỉ đủ Lý Cẩu Tử chơi một lúc.
Lý Cẩu Tử nghĩ ngợi rồi định đến Cát Tường Cư đòi tiền. Cát Tường Cư nhiều tiền, lần trước ăn không cần trả, hơn nữa mình cũng là trượng phu của Bạch Y Xảo, đảm bảo được đưa tiền. Kể cả không cầm được tiền cũng được bữa ăn.
Lý Cẩu Tử cà lơ cà phất đến Cát Tường Cư, nhưng chưa đến nơi đã bị hai gia đinh chặn đường, bịt miệng kéo vào một ngôi nhà.
Ninh Thư trốn gần đó nhìn Lý Cẩu Tử bị kéo vào từ cửa sau, rồi cửa sau khép lại.
E rằng Bạch Y Xảo đã hết chịu nổi Lý Cẩu Tử liên tục vòi vĩnh, tính xử lý Lý Cẩu Tử.
Định chém giết lẫn nhau.
Ninh Thư không muốn Lý Cẩu Tử chết thế này, Lý Cẩu Tử chết cũng có nghĩa chuyện đó mất chứng cứ.
Ninh Thư điều động kình khí trong cơ thể nhảy lên tường lẻn vào nhà. Ngôi nhà không rộng nhưng có vườn có hoa, cần gì có đó chẳng qua không có hơi người. Cỏ mọc đầy bồn, cành lá chĩa linh tinh không có người cắt tỉa.
Lý Cẩu Tử bị kéo vào trong phòng, bị lột đồ chỉ còn lại tiết khố, nằm im trên giường sợ hãi kinh hồn bạt vía. Định kêu cứu nhưng bị chặn miệng, không kêu được.
Cửa mở “kẹt” một tiếng, Lý Cẩu Tử nghe vậy túa mồ hôi, giật cơ mặt nhìn ra cửa.
Đập vào mắt tà váy dài đẹp đẽ, nhìn lên trên thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y Xảo.
Lý Cẩu Tử nhìn thấy Bạch Y Xảo liền kêu ư ử cầu xin.
Bạch Y Xảo quắc mắt dữ tợn, lạnh lùng nhìn Lý Cẩu Tử trên giường. Lý Cẩu Tử bị nhìn rùng mình, giãy giụa cật lực.
“Nằm ở đây không động đậy được cảm thấy thế nào?” Bạch Y Xảo hỏi, giơ thước gỗ dày giấu sau lưng.
Thước thôi đã đành, trên mặt thước có đóng đinh chằng chịt, đánh vào người sẽ móc ra thịt.
Có thể đánh người ta thành bị thịt rỗ.
“Ư ư ư…” Lý Cẩu Tử trợn mắt vô cùng hoảng sợ, giãy giụa kịch liệt lắc đầu nguầy nguậy.
Bạch Y Xảo chỉ nhếch môi lạnh lùng: “Cậu có biết tôi nhịn cậu bao lâu rồi không. Cậu là cái thá gì mà dám làm vậy với tôi.”
“Hu hu hu…” Lý Cẩu Tử rớt nước mắt nghẹn ngào nhìn Bạch Y Xảo.
“Lúc đòi tôi cho tiền, đe dọa tôi khí phách lắm cơ mà?” Bạch Y Xảo giơ thước gộ đánh vào đùi Lý Cẩu Tử.
Lý Cẩu Tử trợn lồi con mắt, run bần bật nghẹn ngào cuống họng. Cơ thể tự động co rụt khiến con ngươi của hắn ta cũng trợn trắng.
Bạch Y Xảo nhấc thước gỗ, đinh dính đầy máu, lỗ ở đùi Lý Cẩu Tử chảy máu không ngừng.
Nhìn Lý Cẩu Tử mặt cắt không còn giọt máu, Bạch Y Xảo cười nói: “Đau chứ, đau khổ mà cậu đổ lên người tôi còn hơn thế này cả nghìn lần.”
Cô sống lại, cuộc sống hạnh phúc bị Lý Cẩu Tử hủy hoại, bị cái loại như Lý Cẩu Tử làm nhục, sống còn đau hơn chết.
Cô không thể tự tin trước mặt Phương Dũng.