Chương 881: Trượng phu của Bạch Y Xảo

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư cho hai người đàn ông ít tiền. Họ nhìn cô, cầm số tiền có được từ việc chỉ cần nói mấy câu, vào quán gọi hai bát mì.

“Mì này chẳng có vị gì.” Một người nói: “Không ngon.”

Người khác nói: “Có mì ăn đã tốt lắm rồi. Năm nay còn đỡ, sang năm đắt chết cho xem.”

“Tôi đã bảo là mì nhà này không ngon mà, không có mỡ, không có cả hành, vứt được hai hạt muối thì ăn kiểu gì.” Người đàn ông gác đũa: “Đó là do cậu chưa ăn đồ ngon bao giờ. Đồ ăn ở Cát Tường Cư mới gọi là ngon, thơm nức mũi.”

“Ngon thật à? Tôi biết Cát Tường Cư nhưng giá đắt lắm.”

“Tôi ăn rồi. Anh họ tôi làm đầy tớ cho nhà giàu, đi theo công tử nên được thưởng cho một ít.” Người đàn ông nói: “Chỗ đó toàn người giàu đến ăn, kiếm lắm đây.”

“Thịt nướng phết lớp mỡ, rắc các loại gia vị, chẹp chẹp, hương vị ấy…” Người đàn ông tấm tắc ra mặt.

Lý Cẩu Tử nghe hai người nói chuyện cũng cảm thấy bát mì nhạt nhẽo, ăn không vào.

Với cái nết hết ăn lại nằm của Lý Cẩu Tử, dĩ nhiên hắn từng ăn ở Cát Tường Cư. Nghe họ nhắc nên vô cùng thèm.

Hắn sờ túi tiền, muốn đi ăn một bữa nhưng chỉ có hai đồng, không ăn được.

Đúng thật là làm người ta thèm chết.

Một người đàn ông khen ngợi: “Không biết ai mở Cát Tường Cư, một ngày kiếm được bao nhiêu tiền.”

“Là Ôn Ngọc công tử nhà họ Ôn đó. Nhà họ Ôn giàu có nhất nhì thị trấn chúng ta. Nhưng nghe nói hắn hùn vốn mở chung với một người phụ nữ.”

“Phụ nữ?”

“Đúng, người này khiêm tốn lắm, nghe nói là nhà làm nông tên Bạch Y Xảo. Tôi chỉ nghe nói vậy thôi, không biết thật hay giả.”

“Ai mà biết, ha ha ha…”

Lý Cẩu Tử đang định tính tiền, nghe thế run run tay, giật mình thảng thốt. Bạch Y Xảo mở tửu lâu đó?

Cô ả này giấu kỹ thật, không ai trong thôn biết cô ta mở tửu lầu kiếm được bao nhiêu là tiền. Không thì Bạch Y Xảo lấy đâu ra rõ nhiều tiền cho hắn như cho lá mít.

Lý Cẩu Tử sướng ngây người, cảm thấy ông trời đang giúp mình.

Hắn vứt hai xu lên bàn, rời khỏi quán mì đi thẳng đến Cát Tường Cư.

Ninh Thư bám theo Lý Cẩu Tử. Đến Cát Tường Cư, Lý Cẩu Tử nghênh ngang đi vào quan sát khắp Cát Tường Cư.

Toàn người giàu đến ăn, càng nhìn càng thấy khí thế. Lý Cẩu Tử sờ cằm, đây đúng là con gà đẻ trứng vàng, xem ra mấy trăm lượng Bạch Y Xảo cho mình chỉ là con số nhỏ.

Tiểu nhị hỏi Lý Cẩu Tử ăn gì, Lý Cẩu Tử nhìn tiểu nhị khom lưng, hắn sung sướng khắp cả con người, thấy mình như người giàu.

Dù gì thì hắn cũng được xem như là trượng phu của Bạch Y Xảo mà.

Lý Cẩu Tử không ăn ở phòng khách mà gọi phòng bao. Cứ đắt là gọi, gọi một bàn thức ăn thơm phức.

Cuộc sống thần tiên cũng chỉ thế này thôi.

Lý Cẩu Tử ăn no căng bụng, nấc một cái lau mỡ quanh miệng, định về thẳng mà không tính tiền. Tiểu nhị chặn Lý Cẩu Tử: “Khách quan vẫn chưa tính tiền.”

“Tính tiền? Tôi mà cần tính tiền?” Lý Cẩu Tử trợn mắt cố tỏ vẻ uy nghiêm nhưng chỉ khiến hắn thêm nực cười.

Tiểu nhị nói: “Khách quan gọi món ở tửu lầu chúng tôi thì cần trả tiền. Khách quan muốn quịt?”

“Nực cười, tôi mà giống người đi ăn quịt? Tôi nói cho các người biết, tôi quen chủ của các người, rõ chưa? Tôi là trượng phu của chủ các người, tôi cũng được xem như chủ của tửu lầu này, một tên chạy vặt lại dám đòi tiền chủ, cậu chán sống rồi đúng không?”

Lý Cẩu Tử ưỡn ngực, đắc chí cáo mượn oai hùm. Bỗng nhiên cảm thấy Bạch Y Xảo mà là thê tử của mình thì tốt biết bao.

Tiểu nhị ngạc nhiên không tin, đúng là có một chủ quán là nữ mà cũng đã lấy chồng.

Trượng phu của bà chủ Bạch là người thế này? Tiểu nhị đánh giá Lý Cẩu Tử, ánh mắt tỏ rõ hoài nghi và khinh thường.

“Chuyện gì vậy?” Một người đàn ông mặc áo gấm, khí chất dịu dàng bước về phía Lý Cẩu Tử.

Lý Cẩu Tử tưởng đâu mình gặp người trời.

Tiểu nhị nói: “Ông chủ, người này nói mình là trượng phu của bà chủ Bạch.”

Ôn Ngọc quan sát Lý Cẩu Tử từ trên xuống dưới, Lý Cẩu Tử bị mặc cảm tự ti, hơi khó chịu.

Ôn Ngọc hỏi: “Anh có đúng là trượng phu của Bạch Y Xảo?”

Lý Cẩu Tử lắp bắp: “Dĩ… dĩ nhiên.” Đối phương sáng chói quá làm hắn không biết trốn vào đâu.

Đã tuấn tú lại còn giàu, đầu thai giỏi thật.

Ôn Ngọc lạnh lùng: “Xem như tôi mời khách, anh không cần trả tiền.”

“Vậy còn được.” Lý Cẩu Tử lại tươi tỉnh rời khỏi quán. Ôn Ngọc nói với Lý Cẩu Tử: “Tôi tiễn anh.”

Lý Cẩu Tử kinh ngạc: “Thế thì ngại lắm.” Bình thường gặp người như tên này ngoài đường, nó còn chẳng thèm liếc mình một cái thế mà bây giờ lại muốn tiễn hắn ra cửa.

Lý Cẩu Tử rất sung sướng, càng quyết tâm ôm chặt Bạch Y Xảo. Bạch Y Xảo không chỉ xinh đẹp, giàu có, còn có thể biến hắn thành người được tôn trọng.

Ninh Thư đứng ngoài thấy Lý Cẩu Tử được tiễn ra thì chau mày nhìn người đi cạnh Lý Cẩu Tử.

Dung mạo đẹp đẽ, mắt sáng, lông mày thanh tú, là một công tử dịu dàng.

Ôi, đây chính là một trong những thành viên của câu lạc bộ hội những người tôn thờ Bạch Y Xảo. Ôn Ngọc là con nhà thương nhân, không đeo vàng bạc đầy người nhưng tỏa ra khí chất nho nhã.

Không hề giống thương nhân.

Nhìn thì nho nhã nhưng thực chất là một gian thương cáo già. Chẳng hay Bạch Y Xảo quyến rũ thế nào mới khiến trai tơ ái mộ phụ nữ đã có chồng.

Lý Cẩu Tử nói hai câu với Ôn Ngọc rồi bỏ chạy. Hắn bị tự ti trước Ôn Ngọc, bị lấn át khí thế không biết đặt tay ở đâu.

Thật ra Ôn Ngọc đang tỏa ra khí thế trước tình địch, kiểm tra Lý Cẩu Tử, và rõ ràng Lý Cẩu Tử không vượt qua bài kiểm tra.

Bạch Y Xảo rất yêu trượng phu, nếu trượng phu của cô ấy là người thế này…

Ôn Ngọc lắc đầu, e là người này không phải trượng phu của Bạch Y Xảo.

Phải công nhận rằng Bạch Y Xảo rất cẩn thận, chỉ phát tài trong lặng lẽ, chưa từng nói cho Phương Dũng biết chuyện mình mở tửu lầu.

Kế hoạch của cô ta là cho hắn niềm vui bất ngờ vào ngày Phương Dũng đầu quân.

Kiếp trước Bạch Y Xảo phải ra đường ăn xin, trời đổ tuyết lạnh giá không có quần áo mặc chỉ còn nước chết rét. Cô ta hiểu rõ tiền quan trọng nhường nào.

Có yêu Phương Dũng thì cũng giữ bí mật, bởi vì kiếp trước cô ta bị công tử nhà giàu bỏ rơi.