Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau sự việc Bạch Y Xảo làm rùm beng, quan hệ giữa hai nhà Trần, Phương lao dốc thậm tệ. Nhà họ Trần mất một trăm lượng, nhà họ Phương mất bảy mươi.
Nha dịch vừa đi, hai nhà xoay người ai về nhà nấy.
Bạch Y Xảo cúi gằm mặt lẽo đẽo theo sau Phương Dũng. Lúc lúc lại ngẩng lên nhìn bóng lưng cao lớn của Phương Dũng, muốn nói chuyện nhưng cái uy đáng sợ của hắn khiến Bạch Y Xảo không dám hé răng nửa lời.
Bạch Y Xảo rất hối hận, biết thế không nói.
Lúc đó cô nghĩ cô có tiền, họ Trần mà không có tiền bán nhân sâm sẽ khốn khó vô cùng.
Bớt mấy chục một trăm không thành vấn đề với cô, nửa tháng, một tháng sẽ kiếm lại. Nhưng nếu họ Trần không có số tiền này, chắc chắn rất khổ.
Bạch Y Xảo luôn suy nghĩ cặn kẽ trước khi làm bất cứ việc gì. Cô rất ghét Trần Nhị Muội, thấy Trần Nhị Muội là ngứa ruột ngứa gan như có hàng nghìn con kiến cắn.
Phương Dũng không phải người nhỏ nhen nhưng chẳng nói gì với cô, rõ ràng đang giận.
Bạch Y Xảo thấp thỏm lo âu, nước mắt rơi liên miên.
Phương Dũng nghe tiếng khóc thút thít bèn dừng bước, ngoảnh lại khó xử: “Em còn khóc nữa?”
Phương Dũng quan tâm càng làm Bạch Y Xảo tủi thân khóc to hơn, xả hết phiền muộn chất chứa nhiều ngày qua.
Phương Dũng thở dài, nhìn Bạch Y Xảo khóc nấc: “Có việc gì cần bàn với anh trước để anh chuẩn bị. Hôm nay em làm vậy là không được, đang không đưa quan phủ bảy mươi lượng lại còn làm hai nhà trở mặt.”
“Em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em đi, em sẽ nghĩ cách kiếm bảy mươi lượng.” Bạch Y Xảo lau nước mắt.
Phương Dũng thở dài: “Tiền là chuyện nhỏ.”
Bạch Y Xảo mỉm cười kéo áo Phương Dũng, phu thê cùng về nhà.
Vừa về đến nhà, Trần Lực đã bực bội: “Bạch Y Xảo trông thì xinh đẹp, dịu dàng, không ngờ lòng dạ độc ác.”
Bà Lý cũng nói: “Ai mà ngờ nó là xấu xa thế. Lần trước thì quạt gió thổi lửa nói Nhị Muội có tư tình với Lý Cẩu Tử.”
Ninh Thư uống nước, không nói gì.
Trần Lực đau lòng vô cùng: “Bao nhiêu là tiền, trăm lượng tận năm cân bạc đấy.”
“Của đi thay người.” Ông Trần nói: “Nhà mình nhiều tiền thế cha cũng hoang mang.”
Của đi mua niềm vui.
Ninh Thư cũng nghĩ vậy. Nha dịch đã biết chuyện, nhà cô không gánh nổi. Mười, hai mươi lượng không nhét no cái bụng nha dịch.
Không nộp tiền, nha dịch xông vào nhà lục soát thì mất sạch lương thực. Lúc đó mới thật sự không sống nổi.
Dân đen không cãi quan lớn. Chỉ có hai nha dịch, dân làng thì đầy lý nào không đánh thắng, vấn đề là dân đen sợ triều đình.
Đưa tiền cũng tránh việc bị người khác nhòm ngó. Không nhìn thấy mắt dân làng nào cũng rực lửa à?
Tóm lại là tiền vào tay tiền lại chạy đi. May còn ít tiền duy trì được một thời gian.
“Tất cả là tại vợ Phương Dũng!” Ông Trần cau có khi nhắc đến Bạch Y Xảo: “Cháy nhà mới ra mặt chuột, sau này đừng qua lại với cái nhà đó nữa.”
Ninh Thư bặm môi, Bạch Y Xảo muốn nhà cô hao tài vậy thì cô sẽ khiến cô ta tốn của.
Đêm đến, Ninh Thư qua nhà Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử vẫn không có nhà, ngôi nhà rách nát không có hơi người.
Mạng nhện chăng đầy, tủ quần áo chỉ vứt mấy bộ đồ bẩn thỉu.
Lý Cẩu Tử không biết chăm lo cho cuộc sống, Trần Nhị Muội lấy hắn khổ vô cùng, bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Lý Cẩu Tử đã không biết yêu thương lại còn chuyên đánh đập. Không làm gì cả để mặc phụ nữ nuôi.
Lý Cẩu Tử không cả xứng đáng với hai chữ súc sinh.
Không gặp Lý Cẩu Tử, Ninh Thư trở về.
Sáng hôm sau Ninh Thư nói với người nhà mình xuống thị trấn mua ít đồ.
Nhà không còn nhiều tiền, ông Trần dặn Ninh Thư mua ít, đừng mua đồ linh tinh.
Ninh Thư xách giỏ lên xe bò đi thị trấn.
Ninh Thư cần tìm Lý Cẩu Tử. Bạch Y Xảo hủy hoại cuộc đời Trần Nhị Muội thông qua Lý Cẩu Tử, vậy thì cô sẽ dùng Lý Cẩu Tử để xử lý Bạch Y Xảo.
Nhà họ Phương vẫn yên bình rõ ràng Bạch Y Xảo tính lừa dối, giả vờ ăn ở với Phương Dũng như thường.
Ninh Thư sẽ không mách lẻo Phương Dũng rằng vợ anh ta ngoại tình. Chó cắn chó mới hay, vậy thì tay mình cũng không tanh.
Ninh Thư đến thị trấn ghé cửa hàng mua vài món đồ hóa trang, mặc quần áo tầm thường và chấm mặt rỗ, chuẩn bị vào sòng bạc lần trước kiếm Lý Cẩu Tử.
Lý Cẩu Tử có tiền, chắc chắn sẽ đánh bạc.
Lý Cẩu Tử chưa bao giờ làm ăn nghiêm túc. Không ghé lầu xanh thì cắm mặt vào bài bạc, hoặc vào quán ăn nhậu nhẹt no say.
Ninh Thư vào một sòng bạc. Sòng bạc nhiều người chen lấn, ồn ào điếc tai, chướng khí mù mịt. Đàn ông cởi trần đổ mồ hôi đầm đìa, trời nóng nữa nên mùi trong sòng bạc rất kinh khủng. Ninh Thư cầm khăn bịt mũi tìm Lý Cẩu Tử khắp nơi.
Cuối cùng tìm thấy Lý Cẩu Tử ở một bàn bạc. Lý Cẩu Tử đỏ mắt nhìn chằm chằm nhà cái lắc xúc xắc. Mặt hắn ta xám xịt, hiển nhiên đã chơi bạc cả đêm.
Hắn ta không còn nhiều tiền, chỉ còn hai vụn bạc.
Nhà cái lắc xúc xắc, mở ra trúng ô lớn. Lý Cẩu Tử cược ô nhỏ.
Lý Cẩu Tử buồn lắm, tức đỏ mắt xanh cái mặt nhưng vẫn chơi tiếp, cược hết số bạc còn có.
Ninh Thư bịt mũi ra ngoài đợi Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử hết tiền sẽ tự đi ra.
Ninh Thư phe phẩy tay áo, trời nóng quá, nóng bốc hơi.
Không phải chờ lâu, Lý Cẩu Tử bị tay chân của sòng bạc quăng ra ngoài. Lý Cẩu Tử bị đẩy ra đất, đau quá cứ xuýt xoa.
Lý Cẩu Tử hùng hổ bò dậy phủi bụi. Hắn hơi đói, định đi ăn gì đó rồi nghĩ cách kiếm tiền tiếp.
Nhắc đến tiền Lý Cẩu Tử nghĩ ngay đến Bạch Y Xảo. Không biết Bạch Y Xảo kiếm đâu ra tiền.
Tổng cộng cô ta đã cho hắn bốn trăm lượng, trong đó hai trăm lượng bị hắn tiêu xài phung phí.
Bạch Y Xảo lấy tiền dễ dàng, chắc là vẫn còn tiền.
Lý Cẩu Tử thấy mình số hưởng, Bạch Y Xảo vừa xinh vừa giàu, không lo nửa đời sau.
Lý Cẩu Tử ngân nga câu hát vào quán mì ăn sáng. Ninh Thư bám theo sau nhìn thấy Lý Cẩu Tử vào quán mì.
Ninh Thư thuê hai người đàn ông, cho họ ít tiền để lát nữa họ vào quán trò chuyện vài câu.