Chuyển ngữ: Wanhoo
Bạch Y Xảo căng thẳng, kéo mạnh ống tay áo của Phương Dũng, cô vô cùng lo lắng.
Bạch Y Xảo rối lòng, bận tâm nhiều thứ quá thành ra vướng víu chân tay.
Phương Dũng bị kéo áo ngoảnh sang, cúi xuống hỏi: “Sao thế?”
Bạch Y Xảo cười miễn cưỡng: “Không sao ạ.”
Phương Dũng giơ tay áo che nắng cho Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo cay khóe mắt.
Phương Dũng thế này khiến Bạch Y Xảo hận đắng hận cay Trần Nhị Muội và Lý Cẩu Tử.
Cũng hận ông trời, tại sao ước mơ của cô không thành hiện thực.
Chẳng lẽ cho sống lại để bị bỏ rơi một lần nữa?
Ninh Thư rời mắt khỏi Bạch Y Xảo, cô nhìn hai nha dịch.
“Đến đủ rồi chứ.” Nha dịch nói: “Bây giờ sẽ đọc dụ chỉ của triều đình.”
Nha dịch nói: “Hiện tại cần đóng thuế lương. Thuế lương tính theo đầu người mỗi nhà, một người ba thạch. Nếu nộp tiền thì mỗi người bốn lượng bạc.”
“Tốt hơn hết là nộp lương thực, nhà có lương thực gì, cũ hay mới đều được.”
Nghe thông báo thu thuế cao, dân làng ai cũng hoang mang kêu ca.
Ninh Thư cũng ngạc nhiên sững cả người. Mặc dù đã lường trước sưu thuế sẽ rất cao nhưng không ngờ cao thế này. Một thạch tương đương với khoảng chín mươi cân, tức một người phải đóng gần ba trăm cân lương thực.
Nhà họ Trần có bốn người phải đóng một nghìn hai trăm cân lương thực. Cổ đại thu hoạch không cao, chỉ được khoảng mấy trăm cân, huống hồ đang hạn hán lấy đâu ra lương thực.
Còn về bốn lượng bạc, dân nghèo tích cả năm không được nhiều tiền như thế. Mà không, có tích hai, ba năm cũng không nổi.
Mỗi người bốn lượng bạc, triều đình đúng là trêu ngươi bách tính, từ lớn đến bé bóc lột dân chúng.
Làm vậy chẳng khác nào ép dân tạo phản.
Nha dịch lại nói gì mà trung quân ái quốc, quốc gia đang nguy nan cần đóng góp sức lực. Lại mắng quân tạo phản, chỉ cần bắt được quân tạo phản sẽ lăng trì.
Nha dịch bảo mọi người về nhà chuẩn bị, mười ngày sau quay lại thu tiền, thu lương thực.
Ninh Thư lắc đầu ngán ngẩm. Ông trời muốn con người phát điên trước khi tiêu diệt con người. Triều đình điên thật rồi, không cho bách tính đường sống. Vì để sống sót, bách tính nổi loạn khởi nghĩa là chuyện quá đỗi bình thường.
Bạch Y Xảo liếc nhìn Ninh Thư, thấy Ninh Thư nhăn mặt ngưng trọng thì bật cười. Trong nhà có hơn trăm lượng bạc lại còn giả vờ lo toan.
Lại thấy những người họ Trần khác nhẹ nhõm, Bạch Y Xảo bỗng gọi: “Nha dịch đại ca.”
Nghe thấy giọng của Bạch Y Xảo, Ninh Thư nhìn cô ta. Bạch Y Xảo tỏ vẻ nham hiểm, cô có dự cảm xấu.
Bạch Y Xảo nhìn Ninh Thư, nói với nha dịch: “Có một nhà có thể nộp thuế.”
Bạch Y Xảo chỉ Ninh Thư: “Trần gia đào được một cây nhân sâm, bán được nhiều tiền lắm.”
Bạch Y Xảo vừa dứt lời, dân làng đổ dồn con mắt khó hiểu vào người họ Trần. Họ ghé tai nhau xì xào, còn nói nhà này ém kỹ quá.
Không nhà nào đóng nổi sưu thuế, thậm chí miếng ăn còn chẳng đủ. Trong khi Trần gia bán được nhân sâm được bao nhiêu tiền.
Phải trải qua mới biết sợ, có nghèo thì mới biết lo. Dân làng chỉ muốn nộp đủ thuế để sống yên bình, Trần gia bỗng nhiên dư dả quá mức nên bị mọi người nhìn chằm chằm.
Nha dịch sáng mắt, tham lam ra mặt.
Ông Trần xụ mặt khó chịu nhìn Phương Dũng và Bạch Y Xảo, Trần Lực muốn xông lên đánh Bạch Y Xảo.
“Bạch Y Xảo, cô nói linh tinh gì đấy?” Trần Lực xắn tay áo hét về phía Bạch Y Xảo.
Phương Dũng kéo Bạch Y Xảo ra sau lưng, Ninh Thư bình tĩnh ngăn cản Trần Lực đang xúc động.
Phương Dũng cũng rất khiếp đảm, hai nhà đã bàn xong chuyện này, hắn không ngờ Bạch Y Xảo lại nói ra chuyện ấy ở đây.
“Y Xảo.” Phương Dũng nhăn mặt, không hiểu tại sao Bạch Y Xảo lại hại người ta hại cả nhà mình.
Phương Dũng cau có, Bạch Y Xảo run run mím môi nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”
Ninh Thư thở dài, nói với nha dịch đang rục rịch: “Đúng là nhà tôi đào được một cây nhân sâm nhưng có phần của thợ săn Phương Dũng.”
“Nhân sâm bán cho Tế Thế Đường ở thị trấn với giá hai trăm lượng. Nha dịch đại ca có thể đến đó kiểm chứng. Hai trăm lượng này được chia cho nhà tôi và nhà anh Phương.”
Nha dịch và dân làng nhìn Phương Dũng và Bạch Y Xảo.
Phương Dũng vuốt mặt. Thế mới nói Bạch Y Xảo làm việc hại người hại mình. Hắn biết kết quả sẽ thế nào, đang định nói lại bị Ninh Thư tranh trước.
“Bởi vì Phương Dũng phát hiện nhân sâm, Phương Dũng nhận phần nhiều cầm một trăm năm mươi lượng, nhà tôi cầm năm mươi lượng.” Ninh Thư nói bình tĩnh.
Họ Trần nghe Ninh Thư nói có sững sờ nhưng không phản bác.
Họ Phương bất nhân trước, không thể trách nhà họ bất nghĩa.
Phương Dũng khó chịu khi nghe Ninh Thư nói đưa cho nhà mình một trăm năm mươi lượng. Bạch Y Xảo tức xanh mặt, chỉ vào mặt Ninh Thư, hét: “Trần Nhị Muội cô nói linh tinh gì đó. Rõ ràng là nhà cô nhận phần nhiều, nhà tôi được chia một trăm năm mươi lượng bao giờ.”
Ninh Thư nhún vai: “Thấy chưa, chị thừa nhận nhà chị có được chia tiền.”
Bạch Y Xảo tức ná thở, Phương Dũng kéo Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo loạng choạng suýt vồ đất.
Bạch Y Xảo hơi tủi thân, biết mình gây họa nên cúi đầu im lặng.
“Nha dịch…”
“Nha dịch đại ca.” Ninh Thư ngắt lời Phương Dũng, hành lễ với hai nha dịch: “Trần gia sẵn sàng nộp một trăm lượng bạc, mong nha dịch đại ca xem xét giảm bớt thuế thu mỗi nhà.”
Phương Dũng cũng bất đắc dĩ, chắp tay nói với nha dịch: “Phương gia cũng đồng ý nộp năm mươi lượng.”
Nha dịch bất mãn: “Đã cùng chia, người ta nộp một trăm lượng mà sao anh chỉ nộp năm mươi lượng?”
“Chẳng phải là vì…” Bạch Y Xảo đang định nói lại bị Phương Dũng kéo.
Phương Dũng khó xử: “Nhà tôi nghèo khó cầm tiền mua đồ chỉ còn ngần này.”
Nha dịch nói: “Còn bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu. Chúng tôi về bẩm lại với quan phụ mẫu, nhất định quan phụ mẫu sẽ khen ngợi hai nhà.”
Ninh Thư: …
Câu này không khác gì đánh rắm, không tin được.
Cuối cùng Phương Dũng nộp bảy mươi lượng bạc, hai nha dịch thu gần mười cân bạc đắc chí ra về.
Dân làng cảm kích ông Trần vô cùng, ông Trần chưa từng được mát mặt thế này, vừa tự hào lại cũng xoắn xuýt.
Bao nhiêu tiền như thế.
Vừa về đến nhà, Trần Lực đã bực bội: “Bạch Y Xảo trông thì xinh đẹp, dịu dàng, không ngờ lòng dạ độc ác.”