Chuyển ngữ: Wanhoo
Phương Dũng lo chuyện bao đồng, Bạch Y Xảo sầm mặt rất khó chịu. Cứ thấy Phương Dũng và Trần Nhị Muội có gì đó.
Lẽ nào hai người này vẫn còn vương vấn tơ lòng ở kiếp này?
Bạch Y Xảo rất muốn giậm chân.
Lý Cẩu Tử miệng hùm gan sứa, run giọng nói: “Tao… Tao cảnh cáo mày đừng xía vào chuyện của người khác. Đây là chuyện giữa tao và Trần Nhị Muội.”
Bạch Y Xảo lên tiếng: “Lý Cẩu Tử, kể cả anh và Nhị Muội có ưng nhau, anh cũng không nên làm ồn, làm hỏng danh dự của Nhị Muội thế này. Anh nên tìm bà mai sang nhà chú Trần cầu hôn.”
Ninh Thư trợn mắt, châm chọc Bạch Y Xảo: “Bạch Y Xảo, chị bị điên à? Ai ưng Lý Cẩu Tử? Tôi thấy là chị và Lý Cẩu Tử tư thông mới đúng.”
“Cô nói bậy gì thế Trần Nhị Muội.” Bạch Y Xảo tức dựng lông mày quắc mắt nhìn Trần Nhị Muội.
“Tôi nói chị thích làm mai sao không đi làm tú bà lầu xanh. Ai hẹn hò với Lý Cẩu Tử? Rõ ràng Lý Cẩu Tử đến nhà chị, ở trong phòng nhà chị. Chẳng hay Lý Cẩu Tử cho chị bao nhiêu để chị biến nhà mình thành chuồng chim?”
“Lừa các cô nương mới lớn, các chị có chồng trẻ trung đến nhà chị học thắt nút, thực chất đến để hại người ta. Tôi không hẹn hò với Lý Cẩu Tử mà là chị hẹn Lý Cẩu Tử, cho Lý Cẩu Tử làm nhục gái trong thôn, kiếm tiền trái đạo đức.”
Ninh Thư tuôn một tràng liến thoắng làm Bạch Y Xảo giận tím mặt, bị mọi người xung quanh nhìn.
Một số cô gái từng đến nhà mình tỏ ra ái ngại, lặng lẽ tránh xa cô một chút.
Trần Nhị Muội cắn nhặng như chó dại, Bạch Y Xảo tức nổ phổi.
Bạch Y Xảo lạnh mặt: “Trần Nhị Muội, cô còn nói bậy về tôi, tôi sẽ không khách sáo với cô.”
Ninh Thư chẳng lo: “Chưa biết ai nói bậy đâu. Chị bảo tôi và Lý Cẩu Tử ưng nhau, chị không nói hươu nói vượn chắc, chị đang toan tính điều gì?”
“Chưa thấy tú bà nào mặt dày như chị. Kỹ nữ còn phải hỏi ý người ta, vậy mà chị lòng dạ đen tối nhẫn tâm hại gái trong thôn.”
Định hắt phân vào bà à, bà cắn chết mày.
Bạch Y Xảo nói lạnh lùng: “Trần Nhị Muội, nói chuyện chú ý vào, đừng có hơi chút lại tú với cả bà. Bao nhiêu cô gái đến nhà tôi không bị làm sao, sao Lý Cẩu Tử lại vu oan cho cô?”
Ninh Thư nhún vai: “Ai mà biết, biết đâu chị và Lý Cẩu Tử bắt tay với nhau thì sao. Nên nhớ, Lý Cẩu Tử ngủ trong nhà chị, không phải ngủ trong nhà tôi.”
“Bạch Y Xảo, hay là chị và Lý Cẩu Tử ưng nhau nên lôi tôi vào chịu tội thay.” Ninh Thư nói thẳng: “Lý Cẩu Tử xấu thế này, răng vàng khè mắc thức ăn chắc từ tối hôm qua, đi đến đâu thở ra cái miệng thối đến đó thì ai lại ưng người thế này. Gu của chị đặc biệt đó Bạch Y Xảo.”
Bạch Y Xảo tức run người, giật gân xanh thái dương, ghét Ninh Thư ra mặt.
“Trần Nhị Muội, bêu rếu không thể giải quyết tận gốc vấn đề.” Phương Dũng chặn trước Bạch Y Xảo: “Đừng đôi co chuyện này nữa.”
“Tôi không muốn đôi co mà là có người ngấm ngầm hại người.” Ninh Thư lạnh lùng: “Chỉ cần Lý Cẩu Tử đến phá nhà tôi, tôi sẽ cảm thấy là Bạch Y Xảo giật dây.”
Nhào vô, cắn nhau đi!
“Cô…”
“Thôi, đừng cãi nhau nữa.” Phương Dũng nói với Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo sửng sốt, không dám tin vào mắt mình. Cô yêu thương Phương Dũng, bù đắp cho Phương Dũng, việc gì cũng nghĩ cho Phương Dũng đầu tiên nhưng lại bị Phương Dũng đối xử thế này.
Phương Dũng chau mày, nghiêm giọng nói với Lý Cẩu Tử: “Nếu mày còn phá ở đây tao sẽ không tha cho mày.”
“Đừng tưởng tao nói đùa. Nếu mày làm Y Xảo bị thị phi, tao sẽ không để yên cho mày.”
Phương Dũng nói xong kéo Bạch Y Xảo trở vể.
“Ai sợ mày.” Phương Dũng vừa đi, Lý Cẩu Tử cứng lại quay sang nói với Ninh Thư: “Anh với em…”
Ninh Thư cầm chổi đập Lý Cẩu Tử: “Anh nói thêm câu nữa là tôi đánh què anh.”
Ông Trần và Trần Lực đi làm về thấy nhiều người bu quanh cổng, vội vàng chạy về thì thấy Ninh Thư vác chổi đuổi đánh Lý Cẩu Tử. Trần Lực lập tức vác cuốc phang Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử sợ hết hồn chạy biến.
Mọi người bu quanh cổng tản dần, ông Trần sầm mặt nhìn Ninh Thư: “Mày nhìn lại mày đi, cha mày có cần ra đường nữa không.”
Ninh Thư nói: “Con sẽ xử lý êm đẹp chuyện này.”
“Xử lý, mày xử lý thế nào. Mày bị tiếng xấu, mày lấy chồng kiểu gì.” Ông Trần phiền não: “Mày làm việc không biết ý tứ, Lý Cẩu Tử không tìm ai lại tìm mày, tìm nhà ta.”
Ninh Thư hờ hững: “Thế con không lấy chồng.”
“Lấy chồng hay không mày quyết được à?” Ông Trần gõ tẩu thuốc lên mặt bàn: “Mày định nhìn cha mày ngần này tuổi vẫn phải vào nha môn?”
“Mười bảy tuổi mà mày không lấy chồng, cha mày sẽ phải ngồi tù.”
Ninh Thư thở dài, quên mất con gái cổ đại mười bảy mà chưa lấy chồng thì cha mẹ có tội! Con trai hai mươi không lấy vợ thì mẹ có tội. Đây là quy định ở xã hội phong kiến trọng nam kinh nữ.
Đẻ môt đứa con gái là lỗ vốn, phải gả con gái thì cha mẹ mới hết tội. Đây là lý do mà cổ đại trọng nam khinh nữ nghiêm trọng.
Đậu má, hủy diệt xừ cái thế giới này đi.
Ông Trần càng nói càng tức định đánh Ninh Thư, Ninh Thư né tránh.
“Cha đừng đánh em, là Lý Cẩu Tử bám em mà.” Trần Lực bảo vệ Ninh Thư: “Cha có đánh chết em cũng vậy.”
“Đúng là hàng lỗ không ngơi lo.” Ông Trần không đánh Ninh Thư mà lẩm bẩm não nề.
Ăn tối xong Ninh Thư bưng bát đũa đi rửa. Xong việc cô về phòng, khoanh chân trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Cổ đại ít ô nhiễm, nhiều linh khí, vài ba ngày Ninh Thư đã luyện được khá nhiều kình khí.
Sáng nay Lý Cẩu Tử đến phá, Ninh Thư định xử đẹp Lý Cẩu Tử. Bạch Y Xảo nghĩ đủ cách làm cô dính líu với Lý Cẩu Tử vậy thì cô gậy ông đập lưng ông.
Kể cả Bạch Y Xảo có đề phòng Trần Nhị Muội, tại sao cô ta phải sắp xếp cho Trần Nhị Muội và Lý Cẩu Tử xảy ra chuyện đó.
Cô ta thật sự muốn bức tử Trần Nhị Muội.
Kiếp trước tự cô ta từ hôn, Trần Nhị Muội đâu có lỗi với cô ta mà kiếp này cô ta phải đối xử với Trần Nhị Muội như thế.