Chuyển ngữ: Wanhoo
Cười đùa vui vẻ đã gạt chuyện sang một bên, Phương Dũng không truy cứu tại sao Lý Cẩu Tử vào nhà nữa.
Lý Cẩu Tử không trộm chó nhà trái thì cũng trộm gà nhà phải, lẻn vào nhà ăn cắp là chuyện thường.
Bạch Y Xảo thở phào nhẹ nhõm, hỏi ghen: “Anh thích người như Trần Nhị Muội phải không?”
Trần Nhị Muội như cái gai trong lòng Bạch Y Xảo. Cô không thể quên cảnh Trần Nhị Muội mặc áo gấm vứt tiền vào bát của mình ở kiếp trước.
Nếu phụ thân không chết, cô cũng không đến mức đi ăn xin. Kiếp trước cậy là con gái tú tài để mắt lên đầu, không giữ quan hệ tốt với họ hàng. Thành ra khi sa sút không có ai giúp đỡ.
Kiếp này Bạch Y Xảo thay đổi rất nhiều nhưng vẫn mắc nghẹn Trần Nhị Muội ở cổ họng.
Cho nên Bạch Y Xảo hơi nhạy cảm, nhất là khi nghe tên Trần Nhị Muội từ miệng của Phương Dũng.
Bạch Y Xảo sẽ không cãi vả. Cô hiểu đàn ông rất ghét phụ nữ càm ràm, cô chỉ tỏ vẻ hơi ghen đáng yêu để hỏi Phương Dũng.
Bạch Y Xảo rất đáng yêu, vừa xinh xắn lại dễ thương, da dẻ trắng nõn khác xa gái nhà quê. Lại còn có dáng vẻ nhõng nhẽo mê mệt Phương Dũng.
Phương Dũng nói: “Có được vợ như Y Xảo là anh không nghĩ đến cô khác.”
Phương Dũng lo cho Bạch Y Xảo từ cái tóc, cố gắng làm xong hết việc trong việc ngoài để Bạch Y Xảo không cần làm nhiều việc. Có cô vợ đáng yêu thế này hắn không nỡ làm cô mệt.
Vậy nhưng Bạch Y Xảo vẫn phụ giúp. Cô xác định làm một cặp vợ chồng yêu thương nhau nên cần giúp đỡ, hỗ trợ Phương Dũng thăng quan tiến chức.
Phục vụ mẹ chồng mắt kém hết mực. Có bị tủi thân hay bị mẹ chồng nói khó nghe đều sẽ nhẫn nhịn. Bởi tương lai Phương Dũng sẽ tốt với cô ta gấp bội.
Bạch Y Xảo là cô gái rất thông minh, kiếp này có kinh nghiệm chiến đấu trong hậu trạch phức tạp ở kiếp trước.
Ninh Thư làm rất nhiều việc nhà vặt vãnh, nấu cơm với bà Lý. Ông Trần và Trần Lực không xuống bếp, cơm nước đến tay phụ nữ trong nhà.
Ninh Thư đang nghĩ cách xử lý Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử lại lảng vảng quanh nhà cô, thấy Ninh Thư liền tiếp cận nói ẩn ý.
“Sao em lại bỏ anh ở nhà Phương Dũng, chúng ta đã hẹn rồi mà…”
“Em đi làm anh bị Phương Dũng đánh một trận.”
Lý Cẩu Tử còn làm nũng với Ninh Thư: “Người anh đau quá.”
Ninh Thư nghoảnh khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lý Cẩu Tử. Lý Cẩu Tử xấu bẩn mắt, răng còn mắc rau.
Trông hệt như cóc ghẻ.
Chưa bàn tướng mạo, chỉ riêng cái tính vô liêm sỉ của Lý Cẩu Tử đã khiến Trần Nhị Muội muốn tự sát lúc đầu.
Tuy Trần Nhị Muội không đến mức quá xinh đẹp nhưng có ngũ quan thanh tú, thân hình vừa phải, có thể gọi là ưa nhìn.
Thấy Ninh Thư phớt lờ mình, Lý Cẩu Tử hơi bực bội. Lý Cẩu Tử cảm thấy mình không còn trẻ, cần cưới vợ.
Trần Nhị Muội rất ổn, Lý Cẩu Tử biết Trần gia coi thường mình nên đứng ngoài hàng rào tre gọi Ninh Thư: “Nhị Muội, em quên chúng ta từng chung phòng rồi sao?”
“Chúng ta đang hẹn hò mà.”
Ninh Thư lạnh mặt, Lý Cẩu Tử đúng là luôn muốn hất phân vào người cô, muốn danh dự của cô thối không ngửi nổi.
Bà Lý ở trong sân nghe Lý Cẩu Tử hò hét bẩn thỉu thì tức xanh mặt.
Bà Lý, mẹ của Trần Nhị Muội cầm chổi vụt Lý Cẩu Tử: “Lý Cẩu Tử, mày dám đến nhà bà vu khống Nhị Muội, bà không tha cho mày.”
Lý Cẩu Tử vừa tránh chổi của bà Lý, vừa mặt dày hô to: “Cháu và Nhị Muội thích nhau. Thím Lý, chúng ta cùng họ Lý, chúng ta là người một nhà.”
Hành động của Lý Cẩu Tử thu hút rất nhiều người đến xem, bà Lý tức rùng mình: “Bà phải xé rách cái miệng mày.”
Ninh Thư được phen mở mang tầm mắt, quả thật có người trơ tráo đến mức này.
Sợ là Lý Cẩu Tử làm ồn bởi có người vạch mưu cho hắn.
Ninh Thư vuốt lưng cho bà Lý, nhìn Lý Cẩu Tử: “Lý Cẩu Tử.”
“Ơi.” Lý Cẩu Tử trả lời vui vẻ.
Ninh Thư nói: “Rõ ràng tự anh lẻn vào nhà chị Phương, tôi không hề hẹn anh trong phòng. Hôm ấy có biết bao cô gái và bác gái trong nhà, anh nhìn trộm họ đúng không?”
“Sao anh vào được căn phòng đó?” Ninh Thư đanh mặt: “Cửa thì khoá, anh vào kiểu gì?”
“Rõ ràng chúng ta đã hẹn trước.” Lý Cẩu Tử lo lắng: “Chúng ta còn ấy ây rồi mà?”
Lý Cẩu Tử nói xong, Ninh Thư cảm nhận được nhiều con mắt săm soi mình.
Ninh Thư mím môi, siết nắm đấm lại thả lỏng, Ninh Thư rất muốn giết Lý Cẩu Tử.
Ninh Thư bình tĩnh nói: “Ấy ấy ở trong nhà chị Phương à? Anh coi nhà chị Phương là chốn ăn chơi? Anh nói xem tại sao chúng ta phải hẹn ở trong nhà chị Phương?”
“Lý Cẩu Tử, nếu anh không hai mặt một lời rõ ràng, nhà chúng tôi sẽ mời lý trưởng đến xử lý.” Ninh Thư nói: “Sao chị Phương lại cho anh vào nhà chị ấy, chúng tôi cũng phải trả lại sự trong sạch cho chị Phương nữa.”
Lý Cẩu Tử nói ngay: “Chúng ta hẹn nhau, vợ Phương Dũng không biết.”
“Thằng chó này, đừng có mà vu khống con gái bà.” Bà Lý quật chổi vào người Lý Cẩu Tử: “Ai lại không biết mày thối tha thế nào, con gái bà mà qua lại với mày?”
Lý Cẩu Tử bực dọc: “Kìa thím, thím nói thế cháu bực đấy.”
“Bà kệ mày bực…” Bà Lý đập vào mặt Lý Cẩu Tử, Lý Cẩu Tử bị đánh gào la.
Ninh Thư nhìn Lý Cẩu Tử, xem chừng quyết tâm vu khống cô. Muốn phá tin đồn thì phải tạo ra tin đồn khác.
Ninh Thư nheo mắt nhìn Phương Dũng và Bạch Y Xảo đi về phía này.
Bạch Y Xảo mặc váy xếp nếp, bên trên mặc áo màu sáng, khoác thêm áo đay thêu hình cầu kỳ. Tôn lên dáng vẻ yêu kiều, vừa có nét phụ nữ lại cũng có cảm giác thanh thuần của con gái.
Khác hẳn các chị em dân quê bẩn thỉu, gần sánh ngang với vợ nhà giàu.
Quần áo của Bạch Y Xảo không may từ vải sịn nhưng cô ta biết phối trang sức và đồ thêu giúp quần áo đẹp hơn.
Rất nhiều đàn ông liếc nhìn Bạch Y Xảo.
Phương Dũng trợn mắt nhìn Lý Cẩu Tử, gằn giọng nói: “Mày lại gây sự?”
Lý Cẩu Tử co rụt khi thấy Phương Dũng, cảm giác chỗ bị Phương Dũng đánh lại đau, lắp bắp nói: “Tao không gây sự, tao đến tìm Trần Nhị Muội.”
Phương Dũng lạnh lùng: “Mày là cái thá gì, đừng có tìm người ta nữa. Mày còn gây sự thì đừng trách tao.”
Bạch Y Xảo khẽ chau mày. Phương Dũng nói vậy là sao, tại sao, tại sao phải lo cho Trần Nhị Muội?