Chương 868: Kế họach

Chuyển ngữ: Wanhoo

Bạch Y Xảo giúp một kẻ đồi bại như Lý Cẩu Tử làm nhục Trần Nhị Muội.

Chiêu trò hèn hạ độc ác nhưng rất hữu hiệu. Cô gái mất danh dự chỉ có nước chết hoặc lấy người cưỡng bức mình.

Kiểu như phải chà đạp Trần Nhị Muội trong bùn lầy mới yên tâm. Trần Nhị Muội phải rất thê thảm mới không có bất cứ dính dáng gì với Phương Dũng.

Ninh Thư ghét Bạch Y Xảo. Bạch Y Xảo lại càng hận Ninh Thư thành ra bực Phương Dũng, tại sao Phương Dũng phải giúp Trần Nhị Muội.

Cô đang là vợ của Phương Dũng, không phải Trần Nhị Muội.

Bạch Y Xảo nằm trên giường quay lưng lại, trách móc tức giận Phương Dũng.

Phương Dũng thở dài đặt tay lên eo Bạch Y Xảo, nói: “Em đừng giận. Trần Nhị Muội không liên quan gì đến chúng ta, sao em không thích Trần Nhị Muội.”

“Thế thì sao anh giúp cô ta?” Bạch Y Xảo quay người lại khó chịu: “Trần Nhị Muội nói em là tú bà đấy.”

Phương Dũng nói: “Anh giúp cũng vì em. Trần Nhị Muội chưa lấy chồng lại bị Lý Cẩu Tử làm phiền, cô ta vu khống chúng ta để giữ danh tiết. Dù sao thì sự thật là Lý Cẩu Tử ở trong nhà chúng ta, chuyện đó làm xấu mặt em. Em còn nói cô ta và Lý Cẩu Tử có ý với nhau sẽ đẩy Trần Nhị Muội vào thế xấu. Anh sợ cô ta chó cùng rứt giậu làm em bị thương.”

“Cô ta nhất định sẽ kéo em xuống vì danh dự của mình.” Phương Dũng nói: “Anh không muốn em buồn lòng vì những lời đồn nhảm.”

“Ngoan, đừng giận.” Phương Dũng vuốt tóc Bạch Y Xảo: “Nếu Trần Nhị Muội còn quá đáng một lần nữa, anh sẽ không để yên cho cô ta bắt nạt em.”

Bạch Y Xảo bĩu môi: “Em ghét Trần Nhị Muội, anh không được nói chuyện với Trần Nhị Muội nữa.”

“Ừ ừ, nhỏ ghen.” Phương Dũng chiều chuộng.

Phương Dũng hôn trán Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo chau mày, Trần Nhị Muội luôn là cái gai trong lòng cô. Bởi vì kiếp trước Trần Nhị Muội là vợ của Phương Dũng, được hưởng vinh hoa phú quý nhờ Phương Dũng.

Vậy nhưng Trần Nhị Muội không phải kẻ ngu dốt, Lý Cẩu Tử thì vô dụng, cho không gái cũng không ăn nổi.

Kiếp này sống lại, Bạch Y Xảo muốn nối tiếp duyên cũ với Phương Dũng, hy vọng sống đến đầu bạc răng long với hắn. Họ đính hôn từ nhỏ, lớn lên thành vợ chồng là chuyện danh chính ngôn thuận.

Kiếp này cô phải trói gô người đàn ông này, không muốn trở thành tiểu thiếp bị người ta vứt như vứt rác giống kiếp trước.

Ninh Thư luyện đến nửa đêm mới dừng, đứng dậy mặc quần áo, đi giày, mở cửa khẽ khàng qua nhà Lý Cẩu Tử.

Trên trời có vầng trăng sáng nhưng vẫn rất tối. Thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa và tiếng ếch kêu ngoài đồng.

Ninh Thư đi trên bờ ruộng, sương dày, Ninh Thư đến nhà Lý Cẩu Tử ướt cả giày và chân váy.

Nhà của Lý Cẩu Tử chỉ là căn nhà tranh đơn sơ, trong nhà không có mấy đồ đạc, bàn ghế cũng gãy nọ sứt kia.

Ninh Thư bước qua cửa vào nhà, nhà bị thủng, ngẩng lên nhìn thấy trời.

Trần Nhị Muội lấy Lý Cẩu Tử vào ở căn nhà thế này, không cả được dán một chữ hỷ.

Nhà cửa im ắng, Ninh Thư vào phòng ngủ, không có ai hết. Trong dự liệu của Ninh Thư, chắc là Lý Cẩu Tử lại ngủ lang ở chốn ăn chơi nào đó.

Lý Cẩu Tử độc thân chỉ cần lo ấm cái bụng của mình, dù đã thành thân với Trần Nhị Muội cũng thường xuyên đi đêm không về. Ăn uống no say bên ngoài sau đó kiếm đại chỗ ngủ hoặc gọi một kỹ nữ.

Hết tiền thì trèo tường lục lọi tiền.

Tóm lại là một thằng đốn mạt!

Ninh Thư không tìm được người trở về nhà tu luyện tiếp.

Chẳng mấy nữa sẽ có phong trào khởi nghĩa quy mô lớn.

Không tài cán sao sống nổi, sao bảo vệ được gia đình.

Ninh Thư cần xử lý xong Bạch Y Xảo trước khi Phương Dũng nhập ngũ.

Bằng vào tài bắn cung của Phương Dũng, chắc chắn sẽ bộc lộ tài năng trong quân đội.

Nhiệm vụ này không liên quan đến Phương Dũng, Ninh Thư sẽ không nhiều chuyện gây sự với Phương Dũng, cô cần xử lý Bạch Y Xảo trong âm thầm.

Nếu Phương Dũng trả thù hộ Bạch Y Xảo, Ninh Thư mới phản công.

Ninh Thư tu luyện cả đêm, mới tảng sáng hôm sau đã bị bà Lý gọi dậy giặt quần áo, thổi cơm, cho lợn gà ăn, quét dọn nhà cửa.

Ông Trần và Trần Lực đi làm đồng, mặt trời mọc mới về ăn sáng.

Cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời vô cùng cực khổ.

Lương thực trồng được bị đánh thuế cao, số lượng giữ lại chẳng còn mấy. Cả nhà vẫn phải ăn uống cần kiệm.

“Thời tiết năm nay thật là.” Ông Trần ngồi trên giường đất ăn mì chay, bánh ngô mà buồn rười rượi: “Tầm này vẫn chưa có mưa, không mưa nữa thì chết dở.”

Ông Trần buồn bã: “Không có lương thực biết nộp thuế thế nào?”

Triều đình thối nát, ác bá hoành hành, không nộp thuế thì lính thu thuế hung tợn của quan phủ sẽ không bỏ qua. Có khi bị đánh chết, không chết cũng sống dở chết dở.

Tóm lại là cuộc sống vô cùng khó khăn.

Vậy nên nông dân đã khởi nghĩa quy mô lớn khi đến vụ mùa.

Lương thực liên quan đến sống chết của nhân dân nhưng triều đình bỏ mặc. Các tầng lớp bóc lột từ trên xuống dưới đè nặng lên vai bá tánh. Vì cái bụng no, bá tánh khởi nghĩa là chuyện thường.

Trần Lực nói: “Cha có cần con đi làm thuê ở thị trấn không?”

Ninh Thư nhìn Trần Lực, làm thuê ở thị trấn rất vất vả mà không được trả mấy đồng.

Ninh Thư cắn bánh ngô, nói: “Nhà mình còn bao nhiêu tiền mang đi mua ít lương thực đi cha. Trời kiểu này không mưa đâu, càng về sau gạo khoai càng đắt.”

Ông Trần liếc Ninh Thư: “Đợi mấy hôm nữa xem sao, biết đâu lại mưa.”

Trông chờ may mắn chỉ tổn thất nhiều.

Ninh Thư biết mình là con gái không có tiếng nói trong nhà, cô sẽ không nằng nặc bắt ông Trần lấy tiền tiết kiệm của nhà đi tích trữ lương thực.

Ăn cơm xong, Ninh Thư tự giác thu dọn rửa bát. Rửa xong cô nói với ông Trần và bà Lý: “Cha ơi, con muốn xuống thị trấn một chuyến ạ.”

Ông Trần nhìn Ninh Thư, gõ tẩu thuốc nói: “Dạo này mày ở yên trong nhà cho cha. Chạy nhảy linh tinh mới bị Lý Cẩu Tử đeo bám. Thị trấn mấy nay rất loạn, nghe nói có nhiều cô gái mất tích.”

“Không được đi thị trấn.” Ông Trần nói.

Sống ở cổ đại khổ quá mà. Làng này còn xa thị trấn, đi đi về về mất cả ngày.

Ninh Thư không được cha mẹ cho phép không dám lén đi. Tự nhiên biến mất ảnh hưởng rất nhiều đến thân con gái.

Ninh Thư đành phải từ bỏ chuyện đó.

Định đi thị trấn mua ít dược liệu làm mặt nạ Ngọc Diện Tán dưỡng da, bán kiếm ít tiền mua lương thực.

Giờ không được đi chẳng lẽ phải lên núi hái?

Hái xong còn phải phân loại dược liệu xem cây nào ép cây nào phơi, phiền phức chết được.