Chương 38: Tu La Tràng

Vừa về đến nhà Jason trực tiếp một phát nhảy thẳng lên giường đánh một giấc. Còn Gwen thì lúc nãy lúc lướt ngang nhà cô nàng thì đã thả cô nàng về. Hắn bây giờ quá mức mệt mỏi rồi. Hôm nay hắn đã quá mệt mỏi rồi. Ban đầu chỉ đơn thuần là một cái hắc bang thì không thành vấn đề nhưng bác ben một sự kiện kia làm hắn lo lắng hết sức. Jason trực tiếp ngủ một phát tới sáng mà không thèm quan tâm việc hắn lại lần nữa rơi vào nhật báo Bugle tầm ngắm.

Sáng hôm sau.

Jason hôm nay tỉnh dậy tương đối muộn. Một phần chủ yếu là do hôm nay hắn không có tiết học, hai là vì hắn dù chẳng đi học thì hắn vẫn sơ bộ nắm giữ được kiến thức của năm nay rồi. Hắn không phải thiên tài như Peter hay Gwen nhưng cái này kiến thức hắn vẫn nắm được, nếu không hắn người hai đời thân phận xem như ném.

Lúc này Jason vẫn như thường ngày một bản mặt lười nhác mà đi xuống cửa hàng. Hắn dự định đi tìm chút gì ăn rồi lại bắt đầu làm việc.

Tối nay hắn dự định đi xem tiểu nhện con như thế nào. Hắn thật sự có chút sợ mình sẽ biến hàng xóm thân thiện của New York thành cái gì đó ác nhân thì khổ.

Nhưng khi hắn vừa xuống tới cửa hàng thì đã thấy có gì đó không đúng. Jason trực tiếp lùi lại hai bước, hắn cố gắng nhìn kĩ thì thấy rõ ràng trên cửa ghi rõ ràng dòng chữ trên cửa thì nó vẫn là “Phòng nhân viên” nhưng sao hắn thấy bên trong giống tu la tràng thế nhờ.

Trong lúc Jason quấn quýt xem có nên đi vào hay không thì một thanh âm nữ nhân vang lên làm cho hắn giật mình một cái.

“Đứng đó làm gì, mau vào đây xem nào.”

Jason chỉ biết đi vào phòng, tay thì gãi gãi đầu bày ra một gương mặt cười hì hì lấy lòng nói.

“Mẹ à! Mẹ đến đây làm gì vậy. Sao không báo cho con trước.”

Người vừa lên tiếng không ai khác chính là mẹ của Jason, bà Melinda. Vốn bà hôm nay chỉ dự đinh ghé sang xem xem cửa hàng của Jason như thế nào. Do Jason lần đầu làm chủ một cửa hàng nên bà có chút lo lắng.

Nhưng ai ngờ vừa vào cửa hàng thì bà chẳng thấy Jason đâu chỉ thấy bạn của Jason là Peter đang trông cửa hàng. Nhưng thế thì thôi đi, dù gì bạn bè nên Jason giúp Peter tìm một công việc cũng rất bình thường, bà cũng tương đối thích thằng bé này. Nhưng không đợi bà kịp hỏi Peter về Jason thì có ba cô gái từ bên ngoài đi thẳng vào cửa hàng. Hai trong số đó còn đi thẳng lên trên lầu khiến nàng sững sờ. Nhưng lần nữa khiến nàng thêm sững sờ là có hai cô nàng nữa lại từ bên ngoài đi vào tìm Jason. Lúc này trong đầu bà đã hiện lên hình ảnh thằng con trai cửa mình trăng hoa bộ dáng nên nàng đã nhờ Peter gọi tất cả người trong nhà xuống để hỏi sự tình.

Còn vì sao Peter gọi mọi người mà không gọi Jason vì lúc nãy khi hắn gõ cửa lại chẳng có ai đáp lại nên hắn cho rằng Jason đã đi đâu đó.

Mãi đến khi Jason tỉnh lại xuống đây cũng vừa đúng lúc mọi người tụ tập đầy đủ nên tràng diện phải nói là cực kì lúng túng.

“Cháu đi ra trông cửa hàng đây.”

Trong lúc Jason đang không biết nên ứng phó như thế nào với bà Melinda thì Peter đã nhanh chân chạy trước. Hắn còn để lại cho Jason một ánh mắt biểu thị “tự xử đi bạn” rồi đi ra ngoài.

“Nói đi, đây là vụ gì.” bà Melinda một mặt đầy nguy hiểm nhìn Jason.

“Vụ gì đâu mẹ, con biết gì đâu?”

Jason cảm thấy oan uổng nha, hắn biết gì đâu, hắn chỉ vừa ngủ dậy thì đã bị lôi vào cái này tràng tu la. Hắn căng bản không biết việc gì cả.

“Quan hệ của con với họ là gì?” Bà Melinda cũng không nghe Jason nói mà trực tiếp hỏi thêm.

“Ách, là bạn, còn bên kia là nhân viên cửa hàng.” Jason sững sờ tại chỗ, rồi hắn cũng chỉ biết gãi gãi đầu nói. Hắn cảm thấy bản thân hiểu vì sao mẹ hắn lại sát khí bừng bừng như thế rồi. Chắc chắn lại nghĩ rằng hắn lăn nhăn đây mà. Mẹ hắn là người rất thực tế nên chẳng cấm hắn yêu đương, thậm chí có thể nói là ủng hộ hắn. Nhưng nếu hắn mà yêu đương xong mà làm tổn thương người khác thì e rằng bà ấy sẽ là người đầu tiên lao lên xé xác hắn chứ chẳng đùa.

“Ra thế!”

Nhìn thấy Jason một mặt vô tội biểu tình, nhìn sang thì thấy đang ngồi đấy 5 cô gái đều gật đầu xác nhận thì bà Melinda lúc này mới hòa hoãn vài phần.

“Thế mấy đứa có người yêu chưa.” vừa xác nhận không phải Jason làm chuyện gì có lỗi thì bà Melinda trực tiếp chuyển sang chế độ chào hàng con trai khiến mọi người sững sờ tại chỗ. Jason ôm trán cười khổ còn ngồi ở đó Gwen, Daisy, Wanda, cùng hai người khác thì lại lúng túng không biết nên trả lời hay không.

“Được rồi mẹ, có lẽ họ tìm con có việc.”

Jason thấy đám người lúng túng liền cắt gang lời bà Melinda. Hắn biết hắn mà không cắt ngang thì bà Melinda có thể “rao hàng” hắn đến sáng. Nhiều lúc Jason cảm thấy bản thân trong mắt vị này mẫu thân dường như không đáng giá thì phải.