Sau một hồi quyền qua cước lại thì giờ đây chỉ có mỗi Jason với cặp đôi kia còn đứng, những cái côn đồ kia đang không ngừng lăn qua lại rên lên trong đau đớn. Jason cũng không có ý định lấy mạng đám này. Dù gì hắn không phải cuồng đồ giết người như nghóe với lại bây giờ trời vẫn còn sáng hắn cũng không muốn vô lồng giam ngồi chơi xơi nước. Dù vậy Jason ra tay cũng không tính nhẹ khi hắn liên tục đánh vào phần khớp của mấy tên này, nhẹ thì nằm viện vài tuần nặng thì gãy cả khớp. Vừa ẩu đả xong thì Jason cũng quăng cây ống sắt sang một bên hướng một tên côn đồ trong đó đi đến. Điều này khiến tên côn đồ trong nháy mắt mặt tái xanh, không ngừng cố gắng lui lại phía sau. Giờ đây trong mắt gã côn đồ thì Jason không khác gì ác ma đang hướng hắn đòi mạng cả. Nếu Jason biết tên côn đồ kia ý nghĩ sẽ la lên “Oan Uổng” hắn chỉ định lấy điện thoại của tên kia ra báo cảnh sát mà thôi. Tiến đến bên tên côn đồ cầm đầu kia Jason đưa tay ra ý muốn để tên đó giao ra hắn điện thoại nhưng nào ngờ, tên đấy tưởng Jason tống tiền hắn nên đã đưa toàn bộ tiền mà hắn có ít cũng gần 2-3 trăm khối. Nhìn thấy đống tiền này Jason mặt liền đen, hắn quát lên “Đưa điện thoại đây”. Tiếng quát làm cho những người ở đây nhất lời giật nảy cả mình nhưng tên cầm đầu kia cũng là người nhanh tay nhanh trí đem điện thoại đưa ra. Jason cũng không nhiều lời mà gọi báo cảnh sát, vừa cúp điện thoại hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn đám kia lăn lộn mà hướng hai vị nam nữ thanh niên bước qua.
“Người mới à?” Jason hỏi một câu khiến hắn cũng thấy có chút ngu ngốc.
“Hai người mới đến New York à?” đợi hồi lâu mà không thấy hồi phục nên Jason cũng nhắc lại một lần nữa. Hắn cảm thấy hai người trước mắt có chút quen thuộc. Không phải hắn mê gái, dù nói thật thì vị nữ nhân trước mặt có thể nói thuộc hàng khuynh quốc khuynh thành chứ chẳng đùa. Nhưng hai người này làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
“À vâng, cảm ơn rất nhiều. Hai người chúng tôi là người mới đến New York để tìm việc.” Nam thanh niên tóc bạc nhanh chóng khôi phục trạng thái, đáp lại Jason.
“Ồ, thế thì cẩn thận tí, New York cũng không phải nơi an toàn gì.” nói xong Jason cũng không đợi lâu mà ngay lập tức quay đầu rời đi.
“Khoan, cậu gì đó ơi, khoan đi được không.”
Jason nhất thời dừng người lại, hắn cũng có chút khó hiểu nhìn lại người vừa nói, người lên tiếng là cô nàng tóc nâu đứng phía sau.
“Không có gì cả, tôi… tôi… chỉ muốn nói cảm ơn thôi.” Cô nàng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng nói cảm ơn đến Jason.
“Không có gì, mà nhân tiện nếu chưa có việc làm thì đến cửa hàng bên kia đường thử xem, dù gì hiện tại cũng đang thiếu nhân viên.” Jason cũng không nói gì nhiều mà quay đầu rời đi. Hắn cũng không để ý việc họ có đến hay không, đến thì hắn đỡ phải tìm người làm thêm, không cũng chẳng sao.
Giờ đây thứ hắn khiến hắn đau đầu là việc dọn nhà. Phải nói là mấy công ty trang hoàng ở đây hiệu suất cũng thật nhanh. Mới hơn một ngày nhưng cửa hàng của hắn đã được dọn dẹp sạch sẽ thứ thiếu hiện tại là lắp đặt bảng hiệu với lại trang hoàng khu vực cá nhân thôi. Hắn không để cho người ta trang hoàng là vì hắn phát hiện một điều khá thú vị đó là khi hắn bước vào trong căm nhà thì hệ thống lập tức lên tiếng.
“quét thấy địa điểm thuộc về riêng kí chủ, hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm một căn cứ 1/1.
Thưởng thẻ cải tạo căn cứ x1, rút thưởng x5, hệ thống trí tuệ nhân tạo RedQueen x1, Không gian lưu trữ cá nhân cỡ nhỏ x1, Chuyên gia vũ khí tạp x1.”
Jason nhìn thấy phần thưởng làm hắn không khỏi líu lưỡi. Chỉ là một cái nhiệm vụ mà phần thưởng đã như này thì nguyên đống nhiệm vụ nằm trong bảng nhiệm vụ thì tổng phần thưởng còn nhiều cỡ nào.
Hắn nhìn qua giới thiệu của đống vật phẩm thì chỉ biết cười vì hệ thống thật sự quá ra sức.
Thẻ cải tạo căn cứ: có thể tạo ra một căn cứ bí mật với diện tích 10x10m có đầy đủ tiện ích mà túc chủ cần để hoạt động.
RedQueen: Hệ thống chí tuệ nhân tạo đến từ resident evil thế giới, trung thành 100% với túc chủ.
Không gian cá nhân: có thể lưu trữ vật phẩm không thuộc hệ thống vào trong không gian, sẽ không sinh ra biến đổi chất lượng hay bất cứ điều gì. Yêu cầu vật phẩm là vật chết không phải sinh vật có trí tuệ.
Chuyên Gia vũ khí tạp: có thể thông thạo sử dụng hàng ngàn loại vũ khí, có khả năng tự chế tạo rất nhiều loại vũ khí.
Nhìn đến đây Jason chỉ muốn chửi “Thảo” hệ thống thật sự quá ra sức. Hắn hiện tại thiếu cái gì, tiền và vũ khí. Tiền thiếu là do không có đủ kinh tế để cải tạo một căn cứ, còn vũ khí thì là do hắn muốn mua cũng không mua nhiều được, mà muốn chế tạo thì thôi xin hắn không biết làm. Giờ có cái hệ thống trí tuệ nhân tạo thì cho nó học, bất quá mình tạo vài món hàng mẫu là được.
“Hệ thống sử dụng thẻ cải tạo căn cứ đi. Sẳn thì thêm vào cả lò rèn với thiết bị chế tạo vũ khí đạn dược các kiểu luôn.” Jason ra lệnh cho hệ thống.
Dù hắn có trang bị của siêu chiến đội với Kamen rider các kiểu nhưng vũ khí của bọn họ là một là vũ khí hạng nhẹ, hai là loại có thể thổi bay cả căn nhà trong một phát. Điều này nhìn có vẻ tốt do ai chả muốn vũ khí uy lực mạnh nhưng Jason lại không nghĩ thế, với hắn vũ khí thích hợp thì thuận tiện hơn nhiều, huống hồ hắn còn có một cây C-20A ở trong hệ thống không gian kia kìa. Cái đồ chơi đó cần đạn để bắn, mà còn chưa kể đến nguồn năng lượng để di trì đống vũ khí nữa. Mecha của siêu chiến đội thì mạnh thật đó nhưng thứ đồ chơi đó hệ thống có giới hạn thời gian. Còn nếu là đống vũ khí từ StarCraft thì toàn thứ ăn điện ăn tài nguyên nhìn mà chỉ muốn khóc. Còn chưa nói đến nguyên đống bảng vẽ trong thương thành nữa toàn một đám nuốt tài nguyên như thao thiết thì muốn tạo ra một cái đủ để hắn làm nhiệm vụ đánh quái vài trăm năm.
“Ai bảo muốn làm siêu anh hùng dễ, ở cái thế giới người giàu nhờ công nghệ kẻ nghèo thì biến dị này thì nào có gì là dễ dàng.” Jason vỗ vỗ cái trán một mặt chán trường.
Nhưng dù sao thì hắn vẫn phải cố gắng thôi. Ít nhất phải đảm bảo gia đình hắn có thể sinh sống vui vẻ mới được.