“Này Peter đang ngơ ngác cái gì đó” Jason lớn tiếng gọi làm cho Peter có chút giật mình.
“Sao, đang làm điều gì không tốt hay sao mà mới gọi có tí đã giật nãy cả mình thế.” Jason thấy Peter giật mình thì nở một nụ cười trêu tức. Hắn luôn thích trêu Peter những lúc như này. Vì trong cả nhóm thì chỉ có Peter sẽ phản ứng khá mạnh khi bị Jason trêu chọc đặc biệt là nếu điều đó liên quan đến cô nàng MJ.
“Đây này” Jason cũng không tốn nhiều thời gian để xem Peter lúng ta lúng túng giải thích mà đưa cho Peter hai tấm vé. Điều này khiến Peter trong nhất thời có chút ngẫn người.
“Đứng đấy làm gì. Đi mời MJ đi, vé này vào tám giờ ngày hôm sau đấy.” Jason không đợi Peter làm ra bất cứ phản ứng nào mà ngay lập tức nói tiếp. Peter lúc này mắt có hơi ủng hồng, hắn biết Jason làm những điều này là vì hắn. Thấy Peter một mặt như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói thì Jason ngay lập tức đá vào mông Peter một phát. Peter lúc này cũng không nhiều lời mà chỉ cười cười rồi cầm hai tấm vé trên tay Jason hướng MJ đi đến. Peter lúc này có nhiều lời cảm kích muốn nói nhưng hắn thừa biết Jason sẽ không để hắn nói ra những câu nói sến xúa đó. Làm bạn với nhau cũng 5-6 năm có thừa đối với bọn hắn bây giờ mà nói những câu kiểu cảm ơn khá là dư thừa. Cảm kích thì cũng để đấy trong lòng thôi.
Jason lúc này cũng đứng đấy một mặt tươi cười nhìn Peter chạy đi phía xa thì hắn bỗng nhớ đến một việc siêu cấp quan trọng đó là hình như hắn không có xe. Jason một mặt có chút đơ ra, hắn hẹn Gwen đi chơi tối nay nhưng hắn giờ phút này mới nhớ hắn thật sự không có xe.
“Sao lại đứng đó một mình thế Jason.” một thanh âm có chút quen thuộc làm cho Jason tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần. Hắn cũng không chút nào chậm mà quay đầu lại, trước mặt hắn có thể nói là người hắn cảm thấy có thể giải quyết vấn đề của hắn lúc này là vị “cứu tinh” của hắn.
“Harry, ơn giời cậu ở đây.” Jason quay lại nói với Harry nhưng bộ mặt gian thương đó làm harry nhất thời sững sờ. Hắn cảm thấy hắn hình như tự nhảy vào hố. Jason ngay lập tức nói giảng giải cho harry về việc hắn mời Gwen đi xem phim tối nay nhưng hắn hiện không có xe để chở cô nàng.
Nghe tới đây Harry cũng có chút cười khổ, hắn tưởng chuyện gì to tác chứu mỗi việc mượn xe thì với hắn không thành vấn đề, đường đường là phú nhị đại của osb cop tuy không so được với hoa hoa công tử Tony Stark nhưng phần lớn việc mà chỉ cần sử dụng tiền để giải quyết đối với hắn cũng chẳng tính thành vấn đề gì. Huống hồ đây còn là một trong những người bạn hiếm hoi của hắn hỏi mượn hắn. Harry là phú nhị đại không giả nhưng bạn bè của hắn cũng không nhiều trừ bạn thuở nhở là Peter Parker ra thì chỉ có thêm Jason và Nedd những người này.
“Vậy thì tớ cho mượn là được rồi, tối nhớ qua nhà tớ là được.” Harry cũng không nhiều lời mà sảng khoái đáp ứng.
Thật lòng thì Jason hắn vốn cũng không định mượn nhưng tình thế quá gấp, muốn đi mua xe mà nói cũng phải đợi nữa ngày rồi thêm lằng nhằng một đống giấy tờ hắn cũng không muốn tốn thời gian vào đống giấy tờ đó. Còn thuê xe mà nói hắn chẳng biết đi nơi nào thuê.
Vừa ra khỏi trung tâm nghiên cứu thì Jason cũng không lang thang ở ngoài lâu mà là bắt xe một mạch đến phía cửa hàng của hắn. Hắn dự định phía dưới là cửa hàng dùng để buôn bán còn ở trên hai tầng thì là khu vực cá nhân của hắn. Hắn dự định hôm nay đến xem cửa hàng trang hoàng như thế nào dù gì thì chừng vài hôm nữa là cửa hàng sẽ khai trương nhưng hắn hiện tại đến một người nhân viên cũng không có.
Xe vừa dừng đến trước của hàng thời điểm hắn thấy được một sự việc khiến hắn ít nhiều có chút không vui. Cách cửa hàng hắn không xa tại một con hẻm nhỏ hắn có thể thấy có một đám đầu đường du côn đang tống tiền hai người, một nam một nữ. Nhìn ánh mắt họ lộ ra vẻ lo lắng cùng hoảng sợ, hắn có thể kết luận hai người này cũng không phải người dân nơi này.
“Này hai tên nhóc mau đưa hết tiền ra đây.” một tên thanh niên cường tráng nhìn về phía cặp đôi lên tiếng. Đồng thời có thể thấy trong tay hắn đang rút ra một cây dao cầm tay.
Nam thanh niên tóc bạc thấy cảnh đấy cũng không hề chút nào lui lại mà lấy tay che lại phía trước cô gái tóc nâu bên cạnh. Trên mặt hắn cũng không có tí sợ hãi mà quát lên.
“Khốn nạn, các người muốn làm gì? Chúng tôi cũng không có tiền.”
Nghe thấy nam thanh niên đám người chỉ cười cười, nụ cười đó muốn bao nhiêu nham hiểm thì có bấy nhiêu nham hiểm.
“Không có tiền cũng được, để mỹ nữ đó ở lại cũng được.” một thanh niên khác lên tiếng.
Câu nói này khiến cho chàng trai tóc bạc trên gương mặt hiện ra thần sắc lo lắng.
“Khi nam phách nữ, một đám cặn bã.” Đúng lúc này một thanh âm từ phía sau đám người vang lên làm cho đám người nhất thời có chút sững sờ. Tên cầm đầu đám người quay đầu lại muốn tìm xem tên dỡ hơi nào muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Trước mặt hắn bây giờ là một gương mặt có chút trẻ tuổi, có thể nói so với hai tên nam nữ kia cũng chên lệch không bao nhiêu. Chỉ có trên mặt nam tử trẻ tuổi đó là một nụ cười gằn. Người trước mặt không xa lạ gì chính là nam chính Jason của chúng ta.
Jason cũng không đợi đám người kịp phản ứng thì tay đã cầm một thanh ống thép mà hắn tiện tay vớ được lúc sang đường mà lao vào trong đám người. Và cứ thế hình ảnh nam thanh niên tầm 15-16 tuổi lao vào tả xung hữu đột với năm sau tên côn đồ lại không chút nào thiếu hài hòa. Nếu có người khác chú ý cô gái ban nãy có thể thấy trong mắt cô nàng bây giờ đã nổi lên lưu tinh.