Người ta thường bảo rằng, trước cơn bão giông, trời đất hiền hòa đến rùng rợn.
Chiếc đồng hồ trong bưu điện hiển thị 20 giờ 8 phút.
Trùng với đồng hồ hệ thống.
Bên trong bưu cục, điện tắt tối om. Những người lính Vệ quốc quân ngồi xen kẽ với các công binh tự vệ.
Trời trở lạnh.
Hai Vệ út, cái tên mà những thiếu niên làm nhiệm vụ giao liên và tiếp tế tự đặt ra, ngồi sát vào những người lớn xung quanh. Hai đứa bé được nhường cho những tấm chăn mỏng được xếp gọn gàng, nhưng cái lạnh tháng 11 vẫn làm họ rùng mình.
Bắc Bộ phủ bị địch chiếm rồi, ga đầu cầu quân ta đã chiếm giữ, nhưng không cản được xe tăng địch tiến vào. Đồn công an Hàng Trống cũng thất thủ.
Tòa bưu điện cũng bị đánh sập một góc tường, nhưng bộ đội vẫn cố thủ được.
Sáng ngày mai, sẽ là trận quyết chiến.
Phạm Tiến Dũng không ngủ được.
Nhiệm vụ hằng ngày hôm nay vẫn là vót 100 cây tầm vông, nhưng hắn quyết định bỏ qua.
Không đủ thời gian.
Mà cũng chẳng có tre
Có thể do lo lắng, cũng có thể do sự thay đổi thể chất đột ngột khiến cơ thể hắn không thể thích nghi.
Do đó, mãi đến tận khi những tia sáng nhợt nhạt xuất hiện phía đằng Đông, đôi mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn về phía trước.
Kẻ địch chia làm hai hướng tiến công. Xe tăng, thiết giáp tập trung nhiều ở phía ngã tư. Một nhóm lính mũ đỏ lom khom đi sau mấy chiếc xe Jeep di chuyển từ Ngân hàng đánh bọc sườn phải.
“Ổn định, chờ địch đến gần rồi bắn.”
“Ném lựu đạn vào chỗ địch tập trung.”
“Có đồng chí nào còn bom crep không, tập hợp lại để xạ thủ ném xe tăng.”
Giữa những âm thanh xen kẽ nhau, những người lính trẻ hướng nòng súng qua lỗ châu mai.
Nhưng không một viên đạn nào được bắn ra.
Kẻ địch tiến dần lại.
50 mét.
30 mét.
20 mét.
Những viên đạn đầu tiên được bắn ra.
Giống như một đợt thăm dò, kẻ địch lui lại. Có hai tên đã ngã xuống.
Đội vệ quốc quân đã đẩy lui đợt tiến công đầu tiên của địch. Nhưng kẻ thù cũng đã phán đoán sơ bộ được tình hình của họ.
Khoảng một tiếng sau, đợt tiến công thứ hai nổ ra. Vẫn kịch bản cũ, bộ binh ùa lên với sự hỗ trợ từ xe thiết giáp.
Những viên đạn xuyên phá cửa sổ, rồi va vào bức tường cứng, bị ép dẹp như đồng xu mà rơi xuống. Một người đồng đội đã bị thương rồi, hình như anh ta tên là Phong. Một người lính khác đỡ lấy Phong, dìu anh vào phòng tổng đài. Ở đây, Thúy và Hoa sẽ băng bó cho anh.
Trên cổng và trong sân, xác lính mũ nồi đỏ, mũ nồi đen nằm la liệt. Tốp trước ngã xuống, tốp sau lại xông lên.
Phạm Tiến Dũng không thể hiểu được, thứ tín ngưỡng quái quỷ gì khiến những kẻ xâm lăng điên cuồng đến như vậy.
Hắn có lẽ cũng chẳng muốn tìm hiểu.
Một vài tên lính vượt qua được mưa đạn vòng ngoài của bộ đội Việt Minh, để rồi đều ngã xuống trong phạm vi 10 mét của Dũng.
Nhưng chúng vẫn tiếp tục tiến lên.
Dũng muốn văng tục. Hắn đã đại khái đoán ra kế hoạch của kẻ thù.
Sử dụng sinh mạng bộ binh thuộc địa để tiêu hao đạn dược và thể lực quân ta, trong khi đại bác và xe tăng phá mở các lỗ hổng khác để cường công, đánh gọng kìm.
Một kế hoạch lộ liễu, nhưng đang tỏ ra hiệu quả.
Phạm Tiến Dũng ước lượng số vật tư còn lại. Không quá nhiều, nhưng đủ để cố thủ khoảng hai ngày.
Kẻ địch vẫn chưa thể tiến vào sâu hơn 10m.
Trên sân, đã có ít nhất sáu mươi xác lính. Một số kẻ nằm gục ngay trên hàng rào sắt nhọn. Chỉ huy của địch có vẻ mất bình tĩnh, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng sau xe thiết giáp quan sát tình hình.
“Tích, tiêu diệt được…”
Âm thanh máy móc xuất hiện theo từng lần Phạm Tiến Dũng bóp cò súng. Hắn bắn không nhanh, nhưng chuẩn xác. Kỹ thuật bắn súng hiện đại cơ bản có thể khoét sâu vào điểm yếu của cách tiến công đương đại, chưa kể hắn có hệ thống.
“Tích… Người chuyển sinh đã mua Món đồ bí ẩn (Giới hạn)
Số lần mua còn lại: 6/10
Người chuyển sinh đã nhận được: Kỹ thuật khóa mục tiêu (Cấp thấp)
Số điểm còn lại: 11
Kỹ thuật khóa mục tiêu (Cấp thấp): Sau khi ngắm bắn ít nhất 2 giây, mục tiêu sẽ bị khóa mục tiêu. Có thể bị ngăn cản bởi vật chắn. Phạm vi hiệu lực: 100 m
Tích… Người chuyển sinh đã mua Món đồ bí ẩn (Giới hạn)
Số lần mua còn lại: 5/10
Người chuyển sinh đã nhận được: Vật phẩm duy nhất: Nâng gấp đôi thể lực.
Người chuyển sinh đã sử dụng một nửa số lần mua đồ giới hạn, nhận được vật phẩm duy nhất: Nâng gấp đôi thể lực (Cộng dồn)
Tích… Đã tự động sử dụng.
Số điểm còn lại: 6
Hệ thống chuyển sinh ngày 21/12/1946, 8:49
Người chuyển sinh: Phạm Tiến Dũng
Bí danh: Chưa có
Vai trò: Dân quân du kích, đội cướp vũ khí
Kỹ năng: Bắn điểm xạ (rèn luyện thực chiến), xạ thủ 10 mét, khóa mục tiêu cấp thấp
Vũ khí: MAS-38 x 1
Vật phẩm: Giáp vải, Thẻ gia tốc 30s x 1, Thẻ 15 giây, Bản vẽ thiết kế x 2, Thóc giống x 50kg
Nhiệm vụ chuyển sinh: Sống đến ngày đất nước hoàn toàn hòa bình (7/9/1991) – Chưa hoàn thành
Tuổi: 18 (Tuổi trước khi chuyển sinh: 39)
Chiều cao: 157 cm
Cân nặng: 54 kg
Sức mạnh: 288
Tốc độ: 12
Điểm phân phối: 6”
Trong phút chốc, một cơn chấn động công phá từng tế bào của Dũng. Nhịp tim hắn giảm đi nhanh chóng, đến mức các cơ mặt hắn căng cứng lên đầy lạnh nhạt.
Tiếng súng vẫn nổ ra đều đặn. Quân địch vẫn không ngừng tiến vào, rồi lại ngã xuống.
Đại bác vẫn bắn phá liên tục.
Khói mù che kín không gian.
Nhưng rồi rất nhanh, những người lính nhận ra điều khác thường.
Quân địch rút lui, vội vã và không theo quy luật.
Một vài tên lính mũ đỏ may mắn thoát khỏi đợt xạ kích cuối cùng vội vàng men theo bờ hồ chạy trốn.
Phạm Tiến Dũng mở đạn xạ kích, nhưng chúng đã chạy xa hơn 100 mét.
“Là pháo đài Láng, pháo đài Láng bắn rụng một chiếc moran đầm già.”
Một người lính túc trực điện đài hô lên. Mọi người hò reo ăn mừng.
Chiếc tiêm kích đầu tiên bị bắn hạ trên bầu trời Hà Nội, khiến bộ chỉ huy địch quyết định tạm dừng tiến công để đánh giá lại hỏa lực quân ta.
Ít nhất đến đầu giờ chiều, kẻ địch sẽ không tiếp tục xông tới.
Thúy bưng cho hắn một bát cơm nóng, và một bát nước. Cô đã hồi hộp và lo lắng rất lâu, từ khi cô thấy đôi mắt chàng trai trẻ đăm đăm nhìn vào màn đêm tối.
Lạnh lùng và tỉnh táo.
Thế nhưng đôi mắt ấy lúc này lại rất dịu dàng.
Và mỏi mệt.
Ăn vội bát cơm khô, Dũng ngả đầu vào bức tường bê tông.
Hắn không buồn ngủ, nhưng hắn mệt.
Kỹ thuật ngắm bắn tiêu tốn của hắn sức tập trung rất lớn, khiến đôi mắt hắn nóng rực lên.
Dũng không rời khỏi vị trí. Đôi mắt hắn vẫn hướng về lỗ châu mai, tìm kiếm những kẻ vô tình lọt vào tầm bắn.
Đã có một tên lính lê dương chết vì rơi vào phạm vi chết người này.
Thúy ngồi xổm bên cạnh Dũng, đầu nàng tựa vào chiếc ghế hắn đang ngồi.
Cả hai người đều im lặng.
Thi thoảng, một tiếng súng lại nổ lên.
Khô khốc.
Trên trời, những chiếc phi cơ sơn màu xanh nấm mốc vẫn bay vè vè.
Phía ngoài xa, nhiều thiết giáp hơn đang tụ hội lại.
Sẽ là một trận đánh tổng lực, kéo dài nhiều giờ.
Nếu có thể đẩy lùi đợt càn này, bộ đội ta sẽ giữ được chốt bưu điện thêm ít nhất một ngày.
Đạn đã lên nòng.
Dũng không quay đầu về phía sau.
Thúy quay lại phòng tổng đài, chăm sóc những người bị thương.
Hắn muốn dùng khẩu súng này, nói ra những lời hắn muốn nói.
Cô muốn dùng sự kiên nhẫn của mình, để nghe những lời ấy.
Ở phía đằng xa.
Khói.
Lại bốc lên rồi.