Chương 6: Rút lui chiến thuật

Cuộc phòng thủ lần thứ tư, Bắc Bộ phủ, ngày 20 tháng 12 năm 1946.

Kết thúc.

Trước cửa vào phủ chủ tịch, xác lính Pháp nằm la liệt, nằm đè cả vào nhau. Ở phía ngoài sân, một đội lính Pháp đang cố gắng san phẳng các giao thông hào và chướng ngại vật được bộ đội ta dựng từ trước, để xe thiết giáp tiến vào, nhưng bị ngăn cản bởi những ụ súng lắp trên mái nhà.

Diễn biến chiến trận nhanh và đơn giản đến bất ngờ, khác xa những gì đội Vệ quốc quân dự đoán.

Mượn nhờ hỏa lực mạnh từ súng máy và chiến xa, một tổ đội lính Pháp quyết định xông vào trong phủ.

Sau đó chúng nằm hết xuống.

Mười mét, một người đàn ông trưởng thành cần khoảng 3 giây để di chuyển

Một khẩu tiểu liên có tốc độ bắn trung bình là 20 viên đạn/ giây.

Phạm Tiến Dũng không có đủ không gian để ngắm bắn, nhưng hiệu ứng tuyệt đối trúng thực sự là lá bùa đòi mạng khắc chế tuyệt đối đám bộ binh kia.

Vì thế, lũ giặc nằm xuống rồi.

Trong phút giây, chiến trường dường như yên tĩnh.

“Tích… Tiêu diệt 12 đơn vị, + 12 điểm.”

Một người lính nuốt nước bọt, hỏi Xuân:

“Đồng chí kia, cũng là cháu của lính cụ Hoàng Diệu à?”

Xuân lắc đầu. Vài ngày trước, khi đội dân quân thành lập tạm thời, Dũng đột nhiên từ đâu đó thò ra.

Tình cờ là đội cướp vũ khí cần những người thông minh và nhanh nhẹn. Tình cờ là Phạm Tiến Dũng biết chữ, và có thân hình dong dỏng cao.

Sau đó, Dũng và 11 người khác tham gia vào đội của Xuân.

Sau đó, Dũng cả ngày ngồi một chỗ vót tầm vông.

Thế nên, ngoại trừ cái tên, Xuân và những người khác hoàn toàn không biết gì về Dũng cả.

Trong cái thời đại mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một viên đạn lạc, chỉ cần có lòng căm thù giặc, vậy thì mọi người đều là đồng chí.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi, rồi chuẩn bị phòng thủ lần kế tiếp.”

Phạm Tiến Dũng lấy tay áo xoa xoa đầu súng còn nóng đỏ, rồi quay vào với các anh em.

Mặc dù đã đẩy lùi đợt càn thứ tư của giặc mà không có thương vong, nhưng hắn biết rằng, phủ Bắc Bộ đã không thể giữ lại được nữa.

Ở cổng sau, địch vẫn cường công bằng xe tăng và hỏa lực mạnh. Chúng tiến vào chỉ là vấn đề thời gian.

Từ Nhà hát lớn và khách sạn, tiếp viện giặc vẫn được duy trì đều đặn. Trong khi bên ta, đạn và đồ ăn sắp cạn. Cộng thêm đồ tiếp tế mà hắn mang vào, tối đa bộ đội chỉ giữ được ba lần nữa.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất, xe tăng địch đã bắt đầu đánh phá hạ tầng phù. Chỉ cần bức tường ngoài sụp đổ, quân Pháp sẽ xông vào theo nhiều hướng. Lúc đó, cho dù có hệ thống, hắn vẫn chết chắc.

Do đó, rút lui là điều có thể dự báo trước.

Bữa cơm khô chan nước giếng, kèm thêm một thìa thịt mặn đóng hộp, nếu là ở thế kỷ XXI, Phạm Tiến Dũng có chết đói cũng không buồn đụng tới, thì giờ hắn ăn ngấu nghiến.

Không có cách nào, nỗi khổ thời đại không của riêng ai.

Những người lính đã bắt đầu đốt các tài liệu còn lại trong phủ. Thực phẩm mỗi người cầm theo một túi, còn dư trong kho thì đưa hết ra sảnh làm củi đun, để cản bước kẻ thù.

Phạm Tiến Dũng chậm chạp tháo băng đạn ra, lắp ngược đầu từng viên đạn lại. Không giống những khẩu AK-47 hắn dùng khi huấn luyện quân sự ở kiếp trước, MAT-49 khó nạp đạn hơn, và cũng dễ hư hỏng hơn rất nhiều.

Một khẩu súng khác lặng lẽ nằm bên cạnh, không đảo đầu đạn. Đây là dùng đối phó bộ binh thông thường.

Những người lính khâm phục tài bắn súng của Dũng, nên để hắn một mình hai khẩu.

Đạn không còn nhiều.

Hai quả bom ba càng nằm ở cạnh cửa. Không có lý do đặc biệt gì, chỉ là nếu cần tiến lên đánh thiết giáp địch, những người Quyết tử quân có thể tiết kiệm chút thời gian.

Ba giờ chiều, quân Pháp cơ bản san lấp xong giao thông hào. Các ụ súng trên nóc nhà đều đã hết đạn. Những người lính Vệ quốc quân quyết định đẩy lùi lính Tây thêm một đợt nữa, rồi lùi về tuyến hai sau nhà để thủ hầm vào Bưu điện.

Đạn hai bên bắn ra xối xả. Rút kinh nghiệm đợt càn trước, người chỉ huy da trắng không thốc quân đánh vào ngay, mà kiên nhẫn chờ xe tăng bắn phá lớp tường ngoài của phủ Bắc Bộ để tạo thế gọng kìm xông vào. Thế nhưng, một vài tay lính gốc Phi vẫn bị ra lệnh tiến vào gần để cường công.

Trong phạm vi 10 mét, Phạm Tiến Dũng bắn không trượt kẻ nào.

“Tích… Người chuyển sinh đã mua Món đồ bí ẩn (Giới hạn)

Số lần mua còn lại: 8/10

Người chuyển sinh đã nhận được: Bản vẽ lò nấu gang bằng củi.

Số điểm còn lại: 13

Tích… Người chuyển sinh đã mua Món đồ bí ẩn (Giới hạn)

Số lần mua còn lại: 7/10

Người chuyển sinh đã nhận được: Bản vẽ thiết kế STV-380.

Số điểm còn lại: 3.”

Phạm Tiến Dũng khẽ tặc lưỡi, làu bàu trong miệng. Món đồ bí ẩn hoàn toàn không giúp được gì cho hắn lúc này.

Những người đồng đội đã bắn đến băng đạn cuối cùng, nhưng Phạm Tiến Dũng vẫn chưa chịu nâng súng lên. Đạn lộn đầu có rất nhiều ưu điểm, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Giảm tuổi thọ súng, kẹt nòng súng.

Người ta nói rằng, sau khi bắn xong viên đạn thứ 10, người xạ thủ bắn đạn lộn đầu giống như đang đi trên dây.

Không biết viên đạn tiếp theo sẽ bay về phía trước tiêu diệt địch, hay quay về phía sau hạ sát bản thân mình.

Dũng đang chờ một cơ hội.

Và không để hắn chờ lâu, một chiếc xe bọc thép vòng lên cao, tạo thành một lá chắn cho bộ binh địch bắn vào trong.

Ý tưởng rất sáng tạo, nhưng thực tế rất lạnh lùng.

“GIA TỐC”

Lại một lần nữa hòa vào làn khói, Phạm Tiến Dũng một tay nhấc bom ba càng lao về phía trước. Hai khẩu súng, một cái Dũng cầm trên tay, hắn lấy thừng trâu buộc tạm vào vai, khẩu còn lại hắn nhờ Thúy làm tùy tiện một cái đai vải treo trước ngực.

Đối với hệ thống, cách cầm súng không phải là vấn đề.

Chỉ cần phạm vi vừa đủ, và bóp cò.

Khẩu MAT cầm bằng một tay, Dũng tiếp cận kẻ thù không chút khó khăn. Chiếc xe lá chắn trở thành vật vướng víu, vì những tên lính bị bộ đội xạ kích từ tầng hai hoàn toàn không thể nhìn thấy Diêm Vương đang chạy thật nhanh về phía chúng.

Phạm vi 10 mét, những viên đạn bắn xuyên qua lớp vỏ xe Jeep, tạo thành những âm thanh thật khác thường.

Phạm Tiến Dũng không hề quay đầu nhìn lại. Thời gian vẫn còn 27 giây.

Hắn nhấc quả bom ba càng lên, hướng về phía thiết giáp địch. Một vài tên lính bắn lại, nhưng trong phạm vi 10 mét, khẩu súng thứ hai treo trước ngực của Dũng chưa từng ngừng nhả đạn. Vẫn lối bắn điểm xạ quen thuộc, chán chường và chết chóc.

Ngoài phạm vi này, tỷ lệ chính xác thấp vô cùng.

Đồng đội phía sau vẫn không ngừng bắn yểm trợ

Một chiếc thiết giáp đã gần kề trước mắt. Dũng buông hai khẩu súng ra, cầm chắc quả bom bằng cả hai tay. Một khẩu súng va vào eo Dũng, làm hắn cử động khó khăn một chút.

Nhưng hắn không đủ thời gian chỉnh lại tư thế.

Hai tay cầm chặt, hắn đổ người về phía trước. Ba càng bom đồng thời chạm vào lớp vỏ ngoài, một áp lực khổng lồ sinh ra hòa với nhiên liệu bị đốt cháy, lập tức biến chiếc xe tăng thành một đống lửa.

Phạm Tiến Dũng cũng bị xung kích ngược về sau. Hắn choáng váng.

“Vật phẩm: Giáp 30: Còn 22 lần bảo vệ.”

“Tích… người chuyển sinh hoàn thành nhiệm vụ Phá hủy một xe tăng, nhận được 15 giây không nhận tổn thương. Kích hoạt bằng cách nói ‘bảo vệ’

Tích… tiêu diệt năm đơn vị, +5 điểm.

Tích… phá hủy một đơn vị xe tăng, +100 điểm.

Hệ thống nhiệm vụ hằng ngày mở ra…

Nhiệm vụ mới: Tiêu diệt 100 đơn vị

Tiêu diệt 10 đơn vị xe tăng

Tiêu diệt một đơn vị xe cơ giới

Lái cơ giới 1 tiếng

Lái xe tăng 1 tiếng”

Một loạt âm thanh truyền vào não Phạm Tiến Dũng, nhưng lúc này hắn không còn nghe rõ nữa. Tim hắn bắt đầu co bóp dữ dội, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra. Dũng vội vàng chuyển 100 điểm vừa nhận được thành điểm phân phối. Sức mạnh của hắn tiến đến 70.

Cơn đau tim vẫn chưa dứt hẳn, nhưng Dũng đã có thể nhìn lại xung quanh.

Mọi thứ đều kéo dài ra, chậm lại. Chỉ có những viên đạn vẫn bay xé gió.

Còn 20 giây.

Dũng nhảy qua một đoạn tường vừa bị xe tăng địch bắn vỡ, chui vào trong phủ. Hình như hắn trúng đạn rồi, giáp 30 lại giảm mất 2 điểm. Mọi người đều tiến tới hoan hô, nhưng trong thính giác hắn lúc này, mọi âm thanh đều vô cùng chậm.

Và lại, hắn cũng chẳng có đủ thời gian để ăn mừng.

“Quả thứ hai đâu?”

Tốc độ nói bị đẩy lên gấp 5 lần, lời Dũng nói không thể đến được với ai. Không ai hiểu, cũng chẳng ai phản ứng.

Chỉ có Thúy đã đặt sẵn quả bom ba càng còn lại vào tay hắn từ bao giờ.

Cô tin rằng hắn sẽ trở lại. Và cô biết hắn sẽ lại tiến lên.

Thời gian còn lại: 17 giây.

Phạm Tiến Dũng lại lao lên. Lần này không còn dễ dàng như lần trước.

Bộ binh địch bất chấp lao ra ngăn cản, dù một vài tên đã bị bộ đội trong phủ điểm kích trúng. Giáp 30 của Dũng hạ điểm nhanh như thác nước.

Khẩu súng treo trước ngực hết đạn rồi. Khẩu ngược đầu đại trên vai vẫn còn gần 10 viên, nhưng Dũng không dám bắn nữa. Hắn có linh cảm rằng đầu súng đã đến giới hạn.

Hắn ném chúng đi.

Còn 10 giây, Dũng phá được chiếc xe tải. Rõ ràng là phá xe tăng sẽ tốt hơn, nhưng hắn tin rằng phần thưởng hệ thống mới là thứ cần được ưu tiên lúc này. Hơn thế nữa, với giáp 30 và thẻ bảo vệ, Dũng tin rằng mình hoàn toàn có thể rút lui.

Một lần nữa, dư chấn của quả bom làm Dũng bay ngược lại hai mét.

“Tích… Hoàn thành nhiệm vụ, phá hủy xe cơ giới, nhận được 5 yến thóc NPT3.”

Phá hủy một đơn vị cơ giới, +20 điểm.

Cơn đau tim bắt đầu bùng phát mạnh hơn, 20 điểm chuyển thành điểm phân phối cũng không đủ để giữ cho Dũng tỉnh táo thêm được lâu. Hắn loạng choạng chạy vào phủ, mặc cho bộ giáp 30 tiêu tốn những thang điểm cuối cùng.

Dù sao thì Dũng cũng còn 15 giây hiệu ứng hệ thống. Một phần tư phút, cho dù là nhắm mắt đi bộ, hắn cũng có thể tiến vào phủ an toàn.

Ngã vào vai một người lính nào đó, Dũng yên tâm nhắm mắt lại.

Lần này hắn đã sử dụng hết 30 giây gia tốc, ép cho trái tim hai lần suýt vỡ tung. Thế nhưng, phần thưởng thu lại cũng đủ phong phú.

Vậy nên, Dũng ngất xỉu rồi. Thúy kéo hắn tới phía sau bức tường đổ nát

Những người lính vẫn tiếp tục chiến đấu. Phía cổng sau, một đợt lính đã tiến vào gần tới phủ, nhưng Vệ quốc quân đã kích hoạt hai quả bom chôn sẵn.

Những thùng đạn tiếp tế cuối cùng cũng đã được đụng tới.

Thế nhưng, mất đi lợi thế hỏa lực thiết giáp yểm trợ từ hai mặt, kẻ địch lại một lần nữa rút lui.

Hệ thống chuyển sinh ngày 20/12/1946, 18:49

Người chuyển sinh: Phạm Tiến Dũng

Bí danh: Chưa có

Vai trò: Dân quân du kích, đội cướp vũ khí

Kỹ năng: Bắn điểm xạ (rèn luyện thực chiến), xạ thủ 10 mét

Vũ khí: Không

Vật phẩm: Giáp vải, Thẻ gia tốc 30s x 1, Thẻ 15 giây

Nhiệm vụ chuyển sinh: Sống đến ngày đất nước hoàn toàn hòa bình (7/9/1991) – Chưa hoàn thành

Tuổi: 18 (Tuổi trước khi chuyển sinh: 39)

Chiều cao: 157 cm

Cân nặng: 54 kg

Sức mạnh: 72

Tốc độ: 12

Điểm phân phối: 6”

Khi Dũng tỉnh dậy, bộ đội đã di chuyển sang Bưu điện Bở Hồ. Nhìn xung quanh thấy vắng đi một vài gương mặt, hắn thấy lòng mình chùng xuống.

Nhiều đồng đội đã hy sinh, nhưng hắn khi ấy đều vội vàng chạy đua với cái chết, chẳng thể dừng lại một chút để bi thương.

Thì ra nỗi buồn không đến từ đau khổ, mà đến vào lúc ta nghĩ về nỗi đau đó.

Phạm Tiến Dũng lại nằm xuống. Bên cạnh anh là một khẩu súng với hộp tiếp đạn bị lắp lỏng lẻo.

Dũng tháo súng ra.

Bên trong là những viên đạn lắp ngược.

Dường như có ai đó không biết những viên đạn ấy được dùng làm gì. Cô chỉ thấy hắn làm vậy, rồi thấy hắn lao ra.

Phạm Tiến Dũng bật cười. Hắn xoa đầu cô gái trẻ đang thiu thiu ngủ vì kiệt sức.

Rồi sau đó Dũng tháo những viên đạn ra, lắp lại.

Súng này không dùng được.