Chương 49: Sinh Hoạt Thường Ngày

Mái tóc đen tuyền phất phơ trong gió, một nữ nhân người khoác áo bào đỏ bám chặt vào cơ thể làm nổi bật lên những đường công chập chùng quyến rũ, da thịt trắng muốt như dương chi ngọc thạch điêu khắc mà thành, một thân khí chất bức người lạnh lùng tựa băng sơn.

Đôi mắt vô thần hướng về phía tinh không thưởng thức chén rượu đầy, hai chân bắt chéo nàng ta ngồi trên một cái ghế đá to dày, tay trái tựa người vào bàng đá, tay phải cầm chén rượu hướng tinh không thưởng thức.

-" Tôn giả người định khi nào thì giáng thế?"

Thân hình u lam một nam nhân nửa hư nửa thực lơ lửng giữa hư không, từ phía sau lưng nữ nhân mà hỏi tới.

Không vội trả lời, nàng ta chỉ nhấp nhẹ một ngụm rượu, đôi mắt lạnh lùng vô thần vẫn nhìn về một điểm trên hư không, gương mặt xinh đẹp cùng với đôi môi anh đào đỏ mọng khiến nàng ta như một tuyệt thế mỹ nhân cao cao tuyệt luân, đôi mắt nhẹ nhàng khẽ rũ một luồng tinh quang phóng thích, nàng ta chỉ nhẹ đặt chén rượu trong tay xuống.

-" Một thế này cũng không có gì thay đổi nhưng nàng ta lại thay đổi rồi, nếu đã vậy đành trắng trợn cướp về đi."

Nữ nhân cười lạnh đôi môi hồng hào tuyệt mỹ lại hóa thành một màu máu âm u đỏ rực, đôi mắt nàng ta thấp thoáng lại hiện ra một tia sát ý, bình tĩnh lại một chút nàng ta lại tiếp tục ngắm nhìn tinh không.

Nam nhân kia cũng hiểu, không nói thêm gì chỉ gật gật đầu rồi rời đi.

Cùng lúc đó.

Diệp Phàm như thường lệ quét sân, ánh nắng sớm mai chiếu thẳng về phía hắn, đường công chập chùng gương mặt thanh tao thoát tục, làn da trắng muốt càng thêm nổi bật dưới những tia nắng ấm, hắn hai tay cầm chổi quét quét đống lá khô.

Đám nam nhân cũng là bị thu hút, tuy bọn hắn biết Diệp Phàm là nam nhân nhưng gương mặt xinh đẹp lại ngây thơ này khiến bọn hắn muốn tự lừa dối mà âm thầm mê luyến.

Diệp Phàm cũng không tốt đẹp như vậy, nói đúng hơn là một bụng suy nghĩ xấu, bây giờ hắn ta chỉ muốn đi đoạt bảo giết người, thực sự mấy việc vặt này để cho hắn làm thì không khác gì tra tấn hắn vạn năm trong băng lao.

Một thiếu niên với bộ y phục màu xám tro phía ngực trái khâu hai chữ vàng kim Tiêu Dao to tướng, đứng trước mắt Diệp Phàm che đi tầm nhìn của hắn mới nói.

-" Khụ Khụ Phàm sư huynh đệ quét xong rồi."

Diệp Phàm vô cảm gật gật đầu, lấy tay chỉ về phía chậu nước.

-" Ta nhớ là đã phân công cho ngươi từ trước rồi, đúng không?"

Nghe thấy Diệp Phàm nói vậy thiếu niên cũng là hơi ngại ngùng cười hì hì cho qua chuyện, Diệp Phàm cũng không tiếp tục nói nhảm mà là đi làm việc của mình, hắn cũng không phải mấy kẻ chỉ tay năm ngón bởi vì hắn biết nếu chỉ ngồi đó mà lảm nhảm thì người ta sẽ bằng mặt mà không bằng lòng, nói hoa mỹ là vậy chứ nói trắng ra là hắn dựa đùi to nên mới vậy.

Thật ra Diệp Phàm vẫn bị những tư tưởng từ một thế trước ảnh hưởng nên mới có những suy nghĩ như vậy, chứ sự thật là đám thiếu niên này vô cùng mê luyến hắn chỉ hận không thể cung phụng Diệp Phàm, hầu hạ hắn thì làm sao có thể có ý nghĩ xấu về hắn.

Diệp Phàm cùng một vài người đi tới nguồn nước lấy nước để cung cấp cho sinh hoạt ngoại môn, nói cho đúng thì ngoại môn cũng giống như những người làm công vậy, Diệp Phàm ở tầng lớp cao nhất chỉ tay năm ngón là được nhưng hắn lại không thích như vậy ví hắn biết nếu cứ như vậy rất dễ mất lòng người.

Còn tầng lớp thứ hai chính là những con em thế gia kia, cũng giống như hắn chỉ tay năm ngón nhưng lại không dám đắc tội với Diệp Phàm, cuối cùng là những đệ tử xuất thân từ gia đình nông thôn, đương nhiên quy tắc ngầm là không tránh khỏi đơn giản là vì Tiêu Dao môn không khác gì một cái Đại Thiên Vương Triều thu nhỏ.

Diệp Phàm cầm lấy cái gáo, múc một cái lại tưới một cái lên linh thảo, thuận tiện lấy đi vài lá, nếu như mất với số lượng ít thì cũng không có vấn đề gì nhưng nếu dám động vào mấy cái thảo dược quý hiếm thì chỉ có nước bị ăn no đòn, hắn lấy trộm cũng không phải đem bán mà chỉ lấy vì đam mê thôi nếu rảnh tay thì hắn sẽ luyện đan còn nếu không thì lấy nó ăn chơi chơi đỡ nhạt miệng.

-" Nhớ kĩ các ngươi không được hái trộm thảo dược nghe chưa, nếu bị phát hiện thì ta sẽ nghiêm phạt."

Diệp Phàm đứng từ trên cao hô xuống, ở đây có cách trồng linh thảo vô cùng kỳ lạ, những mảng thảo dược được trồng trọt thành từng tầng xếp chồng lên nhau giống như từng bậc thang tạo thành một dãy dài sinh mệnh xanh thăm thẳm.

Nghe thấy vậy đám thiếu niên thiếu nữ cũng là gật gật đầu một bộ dáng vô cùng nghe lời mà đáp lại.

-" Vâng sư huynh."

Diệp Phàm không thích phải ra lệnh cho người khác nhưng lâu lâu thử cái cảm giác như vậy cũng không tệ, hắn nghĩ nghĩ lại đau đầu nhớ tới đám người được nhận vào nội môn lại có chút lạnh gáy.

Từ đằng xa một thanh âm trong trẻo vọng tới.

-" Phàm sư huynh đệ tới thăm huynh nè!"

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới.

-" Ngươi đến đây làm gì? Sao lại không lo đi tu luyện?"

Nam nhân với gương mặt anh tuấn, thân hình cao ráo mái tóc búi cao lộ ra vầng trán rộng, hắn mộ thân lam y tiêu sái dần dần tiến tới chỗ Diệp Phàm lại nói:

-" Hì Hì nhớ huynh nên mới tới đó, huynh có nhớ ta không?"

Diệp Phàm uất nghẹn, hơi nuốt nước bọt hỏi: " Hồng sư muội, Khánh chi sư muội đâu? Bọn hắn không tới à?"

Nam nhân hơi khó chịu, mặt mày mếu xệu cả đi, nếu là người khác thì cũng như vậy thôi, lặn lội đường xa đến thăm người lại nhận được câu hỏi như vậy, thật sự có vài phần phát nộ.

Diệp Phàm cũng không phải kẻ ngốc nhưng như vậy thì sao? Nó giận thì liên quan gì đến hắn?

-" Nếu ngươi không còn gì để nói thì về đi... Ta không tiễn."

Vừa nói dứt lời Diệp Phàm lại múc gáo nước tưới cho một mảng linh thảo phía trước.

Nam nhân thấy vậy thì khoanh tay hơi lộ vẻ tức giận nói: " Lúc có Lộ sư huynh sao huynh dịu dàng lắm mà, sao bây giờ lại lạnh lùng vậy."

Diệp Phàm nghe thấy vậy cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng ném cái gáo nước vào đầu nam nhân khiến đầu hắn sưng lên một cục rồi mới nói:

-" Ngậm miệng lại đi thì có khi ta sẽ cho ngươi tắm cùng."

-" Thật không? Ta đợi ngày này từ lâu lắm rồi ha ha, Lộ sư huynh còn chưa được tắm cùng với ngươi nha."

Nam nhân miệng nhanh hơn não liền la lớn khiến đám thiếu niên thiếu nữ ở đây đều đỏ mặt chỉ là bọn hắn vẫn tiếp tục hoàn thành công việc của mình, có một vài người lại che miệng cười khúc khích lại có vài tên suy nghĩ đến hình ảnh không được thuần phong mỹ tục mà một dòng huyết dịch chảy dày ở mũi.

Diệp Phàm ngoáy ngoáy tai nói : " Mơ? Đùa ngươi thôi."

Vốn dĩ Diệp Phàm đã không được tắm cùng với nam nhân rồi nữ nhân thì lại càng không, có thể nói một cái phòng tắm riêng đó đều xây nên vì hắn, muốn tắm cùng hắn dù nam hay nữ đều là mộng tưởng.

-" Khụ Khụ không sao ta nghĩ vậy là đủ lắm rồi."

Nam nhân đưa tay che mũi ho khan vài cái, Diệp Phàm khinh thường hiểu rõ tiểu tử này là đang suy nghĩ bậy bạ nên mới có thái độ như vậy.

-" Còn các ngươi nữa, làm xong thì đi về đi việc gì lại ở đây hóng chuyện."

Diệp Phàm quét mắt qua đám người, gương mặt xinh đẹp lại lạnh lùng khiến bọn hắn không có cảm giác bị chấn nhiếp mà lại hơi thưởng thức vẻ đẹp này.

-" Bọn ta ở lại là vì muốn thưởng thức vẻ đẹp tuyệt luân của huynh đó."

Một thiếu niên anh tuấn cười cười đáp lại lời Diệp Phàm.

-" Tiểu Trương ơi là tiểu Trương nếu cứ tán gái như vậy thì cả đời chỉ có chơi với bóng thôi, nhìn ta mà học hỏi."

Một thiếu nữ xinh đẹp chen ngang, nàng ta với vẻ mặt tự đắc cao cao tại thượng như bản thân nàng là một món đồ hoàn mỹ nhất thế gian, hít một hơi thật sâu rồi lại nhẹ nhàng thở khiến cho bộ ngực căng tròn đầy đặn được khắc họa tinh xảo trên cơ thể lại có dịp khoe mẽ.

-" Bốn phương xanh thăm thẳm

Đôi mắt mãi mong chờ

Có khi hơi bỡ ngỡ

Chỉ vì một người thôi. "

Nàng ta ngước mặt lên cao nhìn bọn người với ánh mắt khinh bỉ, giọng hơi tự đắc cùng với đó là một tông giọng du dương trầm bổng như một khúc ngân nga của giai điệu hoàn mỹ đến phi thường.

-" Không cần hỏi đương nhiên người đó còn ai khác ngoài Diệp tướng công của ta đây, thật quá phiền lòng vì các ngươi lại mê luyến tướng công ta nhiều như vậy nha."

Diệp Phàm hơi đỏ mặt cũng có chút ớn lạnh, bây giờ hắn cũng chỉ có thể ho khan để lấn áp đi bầu không khí ngại này.

-" Mẹ ơi ớn lạnh quá chỉ có mấy đứa nghiện thẩm du mới tự nhận người ta làm chồng thôi, tránh ra con nghiện thẩm để bà mày thể hiện.."

Một đám người cứ liên tục thay nhau thể hiện tài văn chương chỉ là... Diệp Phàm cũng không mấy ấn tượng.

------------------------------------------------------------------------------------

Cái này ta nổi hứng làm thơ.

" Xung quanh lá phiêu động

Thoáng chốc lại mong chờ

Ban đầu hơi bỡ ngỡ

Nhưng rồi sẽ sớm quen! "

Suy cho cùng làm tình ở một nơi cảnh đẹp ý vui cũng sẽ khiến cho con người ta thích thú nha.