Chương 50: Đạo

Một nữ nhân tứ chi bị trói chặt bằng những sợi dây xích to bằng bắp tay người, gương mặt nàng ta trắng bệch không còn một chút huyết sắc, khóe môi nhàn nhạt chảy ra một dòng huyết dịch, đôi mắt mù lòa cùng mái tóc xù rối càng khiến nàng ta thêm đáng sợ, bộ áo quần rách rưới để lộ thân hình lòi lõm quyến rũ cùng làn da trắng mịn như dương chi ngọc thạch, nhìn vào nàng không một ai dám nói nàng xinh đẹp nhưng thân hình thì chắc chắn là mười phần quyến rũ.

Cho dù bản thân nàng đang ở trong nhà lao u tối bẩn thỉu thì cũng không thể nào che giấu đi khí chất ngoan cường cùng độc ác.

-" Chết đi.... Chết đi.... Các người đều chết hết cho bổn tọa."

Nàng ta hét lớn như muốn rách cả cổ họng, hai dòng huyết lệ cứ chầm chậm chảy dài trên gương mặt, nàng thở hồng hộc khiến bộ ngực căng tròn không ngừng phập phồng làm lộ ra dưới lớp áo rách rưới là một cái núm hồng khiến cho bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy hưng phấn.

Nơi đây vô cùng yên tĩnh thậm chí còn có thể nghe được cả tiếng máu chảy róc rách trong cơ thể, tiếng tim đang đập thình thịch không ngừng đánh sâu vào trong tâm trí.

Cộp Cộp...

Một tiếng bước chân trải dài liên tục không ngớt, từng bước từng bước loại âm thanh ghê rợn này ngày càng rõ nét đến cuối cùng lại im bặt một cách vô cùng khó hiểu, một khoảng không tĩnh lặng kéo dài.

-" Là ngươi?"

Tiếng hô hấp nhẹ nhàng thanh tĩnh vang vọng là âm thanh duy nhất còn tồn tại để nàng ta biết nơi đây lại có thêm một người.

Người đó cũng không trả lời chỉ đút vào miệng nàng ta một viên đan dược, khóe môi nhợt nhạt của nàng dần dần có thêm một tia huyết sắc, lúc này nữ nhân mới cắn mạnh vào ngón tay của người này, những dòng huyết dịch tanh hôi chảy vào trong miệng rồi lại đi thẳng xuống cuốn họng.

Người này không nói gì lại càng không có phản ứng, hắn chỉ im lặng để cho nàng ta cắn, hai dòng huyết lệ chảy dài trên gương mặt, nàng ta cũng không tiếp tục cắn mà chỉ nhẹ nhàng khóc nức nở.

Đôi mắt của nữ nhân mù dần dần có thần, hình ảnh mờ ảo cùng bóng lưng mảnh mai nhưng vô cùng to lớn, bộ bào đen đang dần phiêu miễu trước mắt nàng, thật lạnh lùng thật xa cách nàng đưa mắt nhìn lấy bóng hình cô độc lại bi thương ấy, chỉ lẳng lặng nhìn bóng hình đó rời đi, cho đến khi người đó khuất bóng thì nàng mới thở dài.

-". Ngươi bảo ta tha thứ, nhưng tộc nhân của ta có ai muốn tha thứ cho ngươi."

Nàng lần nữa hét lớn.

-" Lại nói vì sao lúc đó ngươi không tha thứ cho bọn hắn?"

-" Tại sao lại diệt cả tộc ta.''

-" Đợi đó ta sẽ giết tất cả những người bên cạnh ngươi đồ khốn, đồ chó chết, ta nguyền rủa ngươi..."

Những tiếng gào thét bi thương ai oán, nàng thật hận thật rất hận, nàng yêu hắn nhưng lại càng yêu tộc nhân của mình suy cho cùng chiến tranh chủng tộc thì thương vong là không tránh khỏi, nhưng vì sao hắn lại diệt tộc nàng già trẻ đều không tha?

-" Lộ Tường Hy tốt nhất ngươi nên giết bổn tọa càng sớm càng tốt, chỉ cần một ngày bổn tọa thoát khỏi nơi đây bổn tọa thề sẽ diệt toàn tông ngươi, đào mộ phụ mẫu ngươi, phanh thây nữ nhi của ngươi Ha Ha Ha."

Tiếng cười điên loạn cùng lòng hận thù khiến nàng ta dần dần trở nên điên loạn, lại nhớ về một mảnh kí ức đau thương.

Lộ Giang bước từng bước trên những bậc thang dài đằng đẵng trong lòng cũng không có chút nào lây động, đứng trước cửa nhà lao nói đúng hơn thì đây là một căn hầm dành riêng cho nữ nhân đó, không dám bước lên bậc thang cuối cùng vì nàng nghe thấy tiếng gào thét, nàng vừa yêu thương vừa thống hận nữ nhân này suy cho cùng mọi thứ đều kết thúc rồi cho đến hai thế nàng cũng không thể triệt để xuống tay với nữ nhân này... Cuối cùng nàng vẫn là quá nhu nhược.

-" Động lòng rồi?"

Một nam nhân anh tuấn áo bào tử sắc phất phơ mang theo vẻ lạnh lùng sắt đá lan tỏa khắp bốn phương, hắn vô cảm nhìn về phía Lộ Giang hỏi một câu cộc lốc.

Lộ Giang cũng là không trả lời chỉ từ tốn bước lên bậc thang cuối cùng rời khỏi đây, nam nhân thấy vậy không nói gì cũng không hề tức giận chỉ có chút quét mắt liền đống lại mật hầm.

-" Đại Yêu yêu tộc muốn gây chiến với nhân loại."

Lộ Giang có hơi khựng lại, vô số hình ảnh từ trong kí ức hiện ra, nàng suy nghĩ một chút không quay đầu mà chỉ đứng từ xa nói: " Cũng tốt, tiên đạo không phải đường của hắn."

Nam nhân gật gật đầu cũng không nói gì thêm, bầu không khí lúc này có chút im ắng nam nhân cũng là hơi dao động nhưng cuối cùng lời đến miệng lại không nói ra, hai người cứ như vậy mỗi người một đường rời đi.

Lộ Giang trên đường đi lại gặp người quen cũng chỉ chào hỏi một chút rồi lại một đường về thẳng biệt phủ, còn một chút sổ sách chưa kiểm tra cùng với vài lò đan dược chưa phân phát, nàng suy nghĩ một chút rồi lại mở cửa tiến vào trong, đây là phòng của nàng bốn phía xung quanh đều một màu đen thăm thẳm.

Điều này mang lại cho con người ta cảm giác rùng mình đáng sợ lại còn có chút cô độc, ngọn nến lây lắt rung động như muốn vụt tắt nhưng nó vẫn như vậy kiên cường chống đỡ chiếu sáng, Lộ Giang búng tay một cái một vài ngọn nến phân bố xung quanh căn phòng liền bừng bừng sinh mệnh cháy lớn.

Nàng ngồi trên bàn gỗ, họa tiết đơn sơ trong căn phòng như trái ngược với bề ngoài của căn biệt phủ lấp lánh, trên tay cầm quyển sổ vàng nhạt đôi mày liễu khẽ cau chặt, không ngờ đến Đại Yêu kia vậy mà lại là một con chó, không đúng là con chó đó... Hình ảnh của một con chó vàng trong cuốn sách đang đứng bằng hai chân, hai chi trước chắp sau lưng hiêng ngang đứng giữa sơn phong hóng gió.

Trong đầu nàng lại xuất hiện một đoạn kí ức, một con chó vàng đứng giữa hư không nó chỉ tay lên trời đón lấy vô số đòn tấn công của chúng tiên phồn thịnh, nó một trảo tiến lên đánh chết vô số cường giả dị vực khiến người của các vực đều run sợ cảm thán độ hung ác của con chó này, một ngày này đại chiến hai tinh vực ngập tràn biển máu thân xác không toàn vẹn nằm ngang dọc khắp bốn phía không ngừng lơ lửng giữa hư không, chó vàng mù một bên mắt, tứ chi không cân bằng bước từng bước, nó vẫn như trước đứng trên cao hét lớn:

-" Không cần biết các ngươi là nhân loại là ma tộc hay là yêu tộc các ngươi chỉ cần biết nếu đại chiến này thất bại thì không chỉ các người chết mà là sinh linh một vực này phải chôn cùng, ta hỏi các ngươi, các ngươi là muốn một đường quyết tử đổi lấy năm tháng an bình cho tộc nhân cho chính bản thân mình một tia hy vọng, hay các ngươi muốn sống được thêm vài khắc đồng hồ mà thân nhân cùng sinh linh đều phải tuẫn táng."

Nó lần này hét càng lớn một bên mắt còn lại là phát ra vẻ câm thù cùng hung ác.

-" Ta hỏi các ngươi lần cuối các ngươi là muốn cùng ta giết đến núi thay biển máu giết đến khi quân dị vực chỉ còn lại là sự điêu tàn cùng hối hận hay các ngươi muốn trở thành quân hèn nhác khiến vạn dân phỉ nhổ. Các ngươi theo ta Giết."

Đám người cũng là đỏ mắt bọn hắn đều là cường giả của một tinh vực, ở đây có ai không phải là ma đầu sống trong biển máu bọn hắn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của kẻ bị giết, càng không nghĩ đến khung cảnh thân nhân bằng hữu chết đi, nhưng bây giờ bọn hắn thông rồi nếu đã như vậy thì bọn hắn nguyện hy sinh tính mệnh bản thân để đổi lấy một lần nữa tinh vực này được an bình, những kẻ lúc trước có ý định bỏ trốn bây giờ càng là hổ thẹn chỉ biết làm quân tiên phong để bù đắp.

Đám người cắn chặt răng.

-" Quyết chiến đến cùng. Giết."

-" Giết. Giết. Giết."

Con chó vàng này cũng đã đến cuối cùng sinh mệnh, trong thâm tâm lại nhớ về một lão nhân, người cưu mang nó, người cứu nó một mạng người luôn coi nó như con người mà đối xử, đáng tiếc bây giờ nó chỉ có thể làm như vậy để đền ơn, nó sẽ thủ hộ tộc họ của lão cho đến hơi thở cuối cùng.

Từ trong nội thể của nó phát ra vô số quang mang vàng kim mang theo năng lượng khủng bố không ngừng tăng trưởng, nó một đường lao thẳng về phía đám người ngoại vực, tự bạo một tiếng, một tiếng oanh minh vang vọng vụ nổ khiến cho đám người ngoại vực chết như rơm rạ thậm chí còn thiệt mạng thêm một vị tôn giả, toàn bộ hồn phách của bọn hắn đều hóa thành một vách ngăn chia cắt hai tinh vực.

Đám người thấy vậy đều nuốt hết toàn bộ pháp bảo vào trong nội thể tự bạo, một tiếng bạo tạc chấn đến rung động một tinh vực, từ tận cuối cùng của tiên lộ vô số người đôi mắt cũng là cứng đờ run sợ cảm thán, lại một vị tôn giả vẫn lạc, Sừng Lã tinh vực cùng Đấu Kĩ tinh vực hai bên từ nay lại một lần nữa bị ngăn cách vĩnh thế không người xâm phạm chỉ là tiếc thay lại mất đi vị tôn giả cuối cùng.

Lộ Giang tại thời điểm đó cũng không quá để tâm, đơn giản vì nàng đã vứt bỏ phàm giới, đợi nàng thôn phệ xong đại tạo hóa thì nàng sẽ nuốt luôn vách ngăn này, hẳn là có thể đạt đến cảnh giới cao hơn.

Rời khỏi kí ức nàng có hơi rùng mình, một hồi đại chiến này điều nàng tiếc nuối cũng chỉ là người chết chưa đủ nhiều, nếu như năm đó lại chết thêm nhiều người thì linh thể đã kết quả tạo thành đại đạo song quả, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ tinh không này nàng không có đối thủ.

Thực chất số lượng người thiệt mạng trong trận đại chiến đó cũng xấp xỉ một tinh vực rồi, đơn giản một tinh vực không thể đơn độc tồn tại mà phải liên minh với những tinh vực khác, chỉ là nơi đây chính là chiến trường chủ đạo.

Nàng thực chất cũng không tốt lành gì chỉ vì muốn kết thành đại đạo song quả mà tiêu diệt cả một tinh vực cùng lắm chỉ để lại người già cùng trẻ nhỏ, còn làm sao bọn hắn sống tiếp? Nàng cũng không mấy quan tâm.

Con chó vàng này cũng vô cùng bất phàm, nói cho đúng nó còn siêu việt hơn vô số người tu tiên, nàng chỉ cần hai trăm năm liền có thể tấn cấp Kim Đan nhưng con chó này chỉ cần năm trăm năm liền có thể Hóa Thần địa vị ngang hàng với phụ thân nàng, nếu không phải con chó này đen đủi, còn nàng thì khí vận ngợp trời... Cũng may năm đó con chó này chết trong trận đại chiến hai tinh vực, nhưng nếu nó không chết thì... Chỉ sợ người tấn cấp Đạo Quả không phải nàng mà là nó.

Nghĩ đến đây nàng trong thoáng chốc sát khí lại bộc phát, những kẻ nào làm cản trở kế hoạch của nàng dù là ai đều phải chết.

Không tiếp tục suy nghĩ về con chó vàng kia mặt khác lại khá có hứng thú với việc chiến tranh chủng tộc, suy nghĩ một chút lại lắc đầu, nếu chiến tranh chủng tộc xảy ra chỉ sợ mạng của Diệp Phàm khó giữ, đơn giản vì nàng biết nếu cứ giữ Diệp Phàm lại cũng không có lợi ích gì... Mặc dù mọi thứ nàng đều đã sắp xếp nhưng đến khi thực hiện lại có chút thất thố.