Diệp Phàm miệng không ngừng lẩm bẩm, tiến về phía trước hồ sen hắn đưa mắt nhìn một chút chỉ nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, đôi mắt không thể nào rời khỏi đóa sen vàng đang trôi nổi giữa hồ ánh sáng của nó chiếu thẳng vào mắt khiến hắn rất khó chịu cũng rất thích thú.
Hắn có chút suy tư vài ngày trước hắn có một giấc mộng, trong đó hắn là một con thỏ bị người người săn đuổi cho đến cuối cùng hắn trong hình dạng thỏ trắng mới nhận ra người bị rượt đuổi không phải hắn mà là một nam nhân với vết thủng lỗ chỗ trên người.
Đúng vậy nam nhân đó chính là hắn!
Hắn vốn không phải là người của Lam Huyền tinh, hắn cũng không tên Diệp Phàm, tiên đạo cũng không phải đạo mà hắn chọn!
Vì đường hắn đi là Lạc Thần!
Tại trái đất thiên địa dị biến vô số đại năng xuất thế tạo thành một đoạn lịch sử hỗn loạn chỉ là hắn cũng không quá may mắn nếu hắn có đầy đủ cơ duyên cùng vận khí thì cũng không đến mức bị vạn người vây giết không đến mức phải nhờ vào kẻ thù mà trọng sinh.
Khẽ thở dài, Lạc Thần... Vì sao Lạc Thần tộc ở tinh cầu này không một người theo đạo Lạc Thần! Bọn hắn chỉ đi theo một đường thành tiên, vốn dĩ lực lượng lạc thần vô cùng cường đại chỉ cần giết đủ người tế máu mở phong ấn thì liền vô địch vì cái gì lại đi theo tiên đạo chống lại với trời để thành tiên?
Diệp Phàm lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ chỉ chăm chăm nhìn về phía đóa sen vàng, nó giống như một mặt trời nhỏ không ngừng chiếu sáng đến từng ngóc ngách nơi đây, những tia sáng ấm áp lại rực rỡ muôn màu không ngừng gột rửa tâm linh Diệp Phàm.
Từ đóa sen vàng phát ra một chút hào quang màu vàng nhạt, không ngừng bị nước hồ hấp thu mỗi lần như vậy đóa sen này dần dần ảm đạm không còn sáng rực như trước, thoáng chốc nó lại héo tàn bản thân lại bị đáy hồ lạnh lẹo nuốt chửng, dưới mặt hồ yên tĩnh bây giờ lại có chút rung động, mặt hồ không ngừng dậy sống từ giữa hồ lại ngoi lên một đóa sen vàng.
Diệp Phàm đưa mắt khắp hồ sen, không tiếp tục chú ý đến đóa sen đó, hắn hô hấp theo tiết tấu vô cùng kì lạ, lúc rất nhanh lúc lại rất chậm, giống như những đóa sen trong hồ này, lúc sức sống bừng bừng, lúc lại yếu ớt úa tàn, cơ thể hắn bắt đầu phát sinh dị biến hắn không ngừng lão hóa lại trẻ hóa sau mỗi lần hô hấp tâm cảnh của hắn lại thêm một lần gột rửa.
Hiện tại thân thể của hắn vô cùng yếu nhược nếu không thay đổi một cái thân thể khác thì không quá trăm năm hắn liền tâm tử đạo tiêu nói thẳng ra là đi chầu Diêm Vương.
-" Cái thân thể rác rưởi, cái tông môn rác rười, cái thế giới rác rưởi."
Nội tâm hắn không ngừng chửi mỗi lần hắn lại càng thêm tức, vốn dĩ hắn chỉ cần giết người khai mở phong ấn tiến nhập Huyết Hải cảnh nhất tầng trong Lạc Thần đạo thì đã không phải trải qua tình trạng này.
Tại thời kì đại dị biến ở trái đất vô số Lạc Vương cường đại xuất thế chiến với thiên một đường khiến cho một mảnh đại địa nhuộm lấy một màu máu đỏ rực, thở dài một chút Diệp Phàm cũng không muốn ăn mày dĩ vãn như vậy nếu đã không thể theo đạo Lạc Thần vậy thì nghĩ cách trùng sinh đi.
Hắn đúng là có suy nghĩ muốn dựa vào cách hô hấp này để trùng sinh, vốn dĩ đây không phải là một loại công pháp kỳ lạ gì thậm chí nó còn khá phổ biến là khác chỉ là chả ai làm được, đơn giản mà nói giống như học viết vậy ngươi đâu thể chỉ nghe người khác nói liền có thể viết được mà phải trải qua vô số lần thử nghiệm.
Hắn đã thử đi thử lại vô số lần nhưng không biết vì sao đến mỗi lần gần đạt đến trạng thái nửa chết thì hắn lại không thể chịu nổi cách hô hấp này mà hít sâu một hơi lấy lại toàn bộ sinh cơ vừa vụt tắt.
-" Mẹ nó từ mục nát hóa thần kỳ, từ đông tàn đến xuân ấm cái quần què, đều là lừa người lừa người."
Diệp Phàm liền muốn phát nộ, hắn rất muốn chửi lớn mẹ nó nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến cho Lộ Giang tỉnh giấc nên chỉ đành cắn răng ứ ứ trong miệng.
-" Khụ khụ cứ hét đi, ta tỉnh từ lâu rồi."
Diệp Phàm hoảng hồn quay phắt người thì chỉ thấy Lộ Trường Ca đang mỉm cười từ từ tiến lại gần hắn.
-" Ta xin lỗi... Ta làm nàng tỉnh giấc à?"
-" Ừm. Quả thật rất ồn."
Thấy Diệp Phàm ỉu xìu nàng chỉ cười cười nói:
-" Gạt ngươi thôi, không thấy ngươi bên cạnh nên ta liền tỉnh."
Diệp Phàm không biết nói gì nữ nhân này thật sự nghĩ là hắn không biết?
-" Vậy ru ta ngủ được không?"
Diệp Phàm hơi sáng mắt, lại muốn dựa vào lòng Lộ Trường Ca chỉ là hắn ta hơi lắc đầu.
-" Xin lỗi ta bận việc rồi, ta đi trước."
Nói xong hắn liền rời đi để lại Diệp Phàm hơi uất nghẹn, nữ nhân này thật lạnh, hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều vì tính khí nàng ta là như vậy lúc nóng lúc lạnh vô cùng thất thường thậm chí còn hơi biến thái, không đến mức khi lên giường lại trở thành con đàn bà dâm đãng đi... Diệp Phàm lắc lắc đầu chợp mắt một chút suy cho cùng hắn cũng không phải tiên giả nên vẫn phải sinh hoạt bình thường như phàm nhân.
Sáng hôm sau chỉ cách vài tiếng từ thời điểm Trường Ca rời đi mặt trời còn chưa mọc thì Diệp Phàm đã ngáp ngắn ngáp dài đến Ngoại Vật đường nhận thức ăn.
Nhìn vào ổ bánh mì thì Diệp Phàm mếu mặt.
-" Lại bánh mì, thằng mập mày đổi món khác cho tao được không?"
Một thanh niên với cơ thể phì lũ nhưng tay chân lại vô cùng linh hoạt thoáng chốc đã gói lại vài cái bánh mì xếp vào khay, nghe Diệp Phàm nói vậy hắn mếu mặt.
-" Huynh có giỏi thì bảo Lộ sư huynh làm cho ăn ấy, ở đây mặt nặng mày nhẹ với đệ làm gì?"
-" Khụ khụ hôm nay mày ngon nhỉ muốn bị ăn đòn hả?"
Diệp Phàm vén tay áo làm lộ ra bắp tay trắng nõn mềm mại như thạch đông, khiến cho tên mập cũng lác mắt.
-" Phàm ca đệ có tên mà gọi đệ là tiểu Mỹ cũng được hay Mỹ huynh gì đó việc gì luôn miệng gọi đệ tên mập thật sự rất khó nghe."
Diệp Phàm cười ha hả nhớ đến tên của thằng mập này lại cười không lau được nước mắt, chắc cha mẹ nó kì vọng vào nhan sắc nó nhiều lắm mới đặt cho nó cái tên Mỹ Nhân này, nếu là nữ nhân Diệp Phàm đã không mắc cười đến như vậy nhưng thằng này là đàn ông thậm chí nó còn là thằng mập.
-" Mẹ nó Mỹ Nhân Mỹ Nhân ha ha."
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai thằng mập cười ngặt nghẽo nhưng tay vẫn không quên nhét bánh mì vào tay thằng mập, hắn lau nước mắt cố nín cười nói:
-" Mỹ nhân ăn đi, mai ta đi lấy cho ngươi viên đan dược bảo đảm một viên liền ốm."
Diệp Phàm cũng không phải loại người tốt lành gì chỉ là hắn muốn đi trộm linh thảo nhưng muốn đề phòng bị phát hiện nên mới nghĩ ra kế sách này, khụ khụ không phải người tốt nhưng lại làm việc tốt!
-" Thật hả? "
Thằng mập hơi chú ý hắn biết lời Diệp Phàm đã nói ra thì chắc chắn Diệp Phàm sẽ làm được.
-" Có gì mà không thật? Có điều..."
-" Có cái gì nói ta nghe."
Diệp Phàm hơi khó xử không biết có nên nói cho hắn biết hay không, thở dài một hơi nói:
-" Bánh mì của ngươi nát bét rồi!"
Nghe thấy vậy hắn mới nhìn vào tay mình cũng không có gì chỉ là lúc quá khích hắn đã bóp nát cái giò lụa thôi.
-" Khụ Khụ lần này no đòn nha con, cho mày chừa thói quá khích."
Diệp Phàm vẫy tay để lại thằng mập đang ngơ ngác miệng nó có hơi nói nhỏ:
-" Xong kỳ này bị ăn no đòn."