Nàng giật mình cũng có hơi hoảng hồn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nụ cười duyên dáng hướng về phía nam nhân như muốn hóa giải bầu không khí ngại ngùng này.
-" Lộ sư huynh, huynh dự định đến thăm Diệp ca ca hả?"
Lộ Trường Ca gật gật đầu, không lại trò chuyện chỉ quay người về phía sau tiếp tục thong thả bước đi, một lát sau bọn hắn đứng trước một vùng hoang cảnh đơn sơ, một cái hồ sen rộng lớn với vô số đóa sen vàng rực rỡ trang trí cho khung cảnh chiều tà một màu ám kim tuyệt sắc.
Lộ Trường Ca tiến về phía bờ hồ đưa mắt nhìn lấy thân hình mảnh mai cùng với tà áo dài trắng tinh thuần khiết, một nữ nhân đang đã tọa trên tầng sen vàng xung quanh là những luồng kim sắc quang mang đang không ngừng chiếu rọi, nàng ngồi giữa hồ sen đường công chập chùng quyến rũ không ngừng run rẩy, vẫn như mọi khi nàng cảm thấy có người đến liền quay phắt lại.
Gương mặt xinh đẹp cùng đôi môi anh đào đỏ mọng, nhưng lại có vài phần thanh tao thoát tục, làn da mịn màng giống như hương chi ngọc thạch rõ ràng đây là một tiên nữ, tay cầm hoa sen trắng gương mặt nhu mì, trong lòng Trúc Anh cảm thán đây không chỉ là tiên nữ mà còn là tuyệt thế tiên nữ.
Lộ Trường Ca đạp bước vào hư không, đứng đối diện với bạch bào nữ tử trước mắt, thân hình của Lộ Trường Ca cũng không được coi là cao nên khi hắn đứng cùng với nữ tử này mới chỉ đến mi tâm của nàng ta mà thôi, cũng không hẳn là hắn không được cao mà phải nói nữ nhân này quá cao mới đúng, thân hình thon gầy dáng người nàng ta cao chừng 1m8, ngực thì hơi nhỏ một chút nhưng bù lại vòng ba nàng ta cũng khá ổn.
-" Diệp Phàm, Hồng sư muội đến thăm ngươi này."
Nghe thấy Lộ Trường Ca nói vậy nữ nhân cười nhẹ với Trúc Anh, lúc này hắn giống như tiên nữ giáng trần vừa xinh đẹp lại dịu dàng, làn da trắng nõn như bạch ngọc cùng với gương mặt xinh đẹp giống như một kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa, càng ngày nàng ta càng khiến cho Trúc Anh ngây ngốc.
Diệp Phàm lắc đầu rồi lại để Lộ Trường Ca ôm lấy eo đạp không rời khỏi tòa sen này trở lại phía bờ.
Giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe của Diệp Phàm như in sâu vào trong tâm trí nàng, nó giống như một bản trường ca tuyệt diệu cùng đẹp đẽ của loài sơn ca nho nhỏ.
-" Thường Kiệt cùng với Khánh Chi sư muội đâu? Không đến cùng muội à?"
-" Không. chỉ có mình ta đến thôi."
Trúc Anh nhanh chóng đáp lại, suy cho cùng nàng cũng không dễ bị mê hoặc như vậy nhưng bây giờ nàng mới để ý nếu cái tên Lộ sư huynh này là nữ nhân thì hắn cũng có thể xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân không chừng.
Nhưng... Diệp Phàm kia cũng có phải nữ nhân đâu!
Lộ Trường Ca không để hai người tiếp tục trò chuyện, hắn nhìn về phía Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi:
-" Diệp Phàm, ngươi có cảm ngộ được đạo chưa?"
Diệp Phàm nhanh chóng đáp lời.
-" Ta cảm thụ được thế giới này vận hành theo một quy luật nào đó nhưng để lí giải đó là quy luật gì thì ta không biết."
Diệp Phàm nở một nụ cười thân thiện, khóe môi khẽ cong, hắn chắp tay sau lưng nhướng người về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo lại vang lên.
-" Muội có muốn vào trong uống tách trà đàm đạo cùng ta không?
Vừa nói dứt lời khóe môi hắn ta chầm chậm rỉ máu, Lộ Trường Ca hơi nhíu mày.
-" Ngươi lại không uống thuốc đúng không? "
Hắn suy nghĩ một chút lựa lời rồi tiếp tục nói:
-"T a đã nói với ngươi rồi, ngươi không nên quá chăm chú vào việc cảm ngộ đạo nếu không cảm ngộ đạo được thì cũng phải kéo dài mạng sống càng lâu càng tốt."
Diệp Phàm thu người sóng lưng thẳng tắp, nhẹ lắc đầu vài cái rồi nhìn về phía Trúc Anh, dường như nàng ta hiểu ý liền quay đầu nhanh chóng rời đi, Diệp Phàm lấy tay che miệng, hộc mạnh một ngụm máu khiến những giọt huyết dịch nóng hổi chảy đầy trong lòng bàn tay, làn da trắng trẻo như bạch ngọc cùng với mảng huyết hồng như hòa lẫn với nhau cảm giác vừa nổi bậc ấm áp vừa âm trầm đáng sợ.
-" Ngươi nhìn xem, hình như lại nhiều hơn mọi khi rồi, hì hì."
Lộ Trường Ca thấy cay cay khóe mắt cũng không biết nên nói gì chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
-" Ừ, lại nhiều hơn mọi khi rồi."
Hắn một tay ôm lấy eo Diệp Phàm, một tay giữ lấy tay hắn rồi cố định hắn vào người, bọn hắn tiến vào trong căn nhà nhỏ trước mắt, hắn đặt Diệp Phàm tựa lưng vào thành giường, Lộ Trường Ca quơ tay lấy đi một cái ghế gần đấy rồi ngồi bên cạnh Diệp Phàm, nhanh chóng lấy từ eo ra một cái bình nhỏ màu ngọc bích.
Nắp bình vừa mở, hương thơm ngào ngạt lan tràn khắp bốn phía, hắn đổ từ trong ra những viên đan dược nhỏ bằng ngón tay, nhẹ đút vào miệng Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng rất biết tìm chết, hắn nhẹ cắn vào tay Lộ Trường Ca, lúc này Trường Ca hơi tức giận nhưng khi nhìn vào gương mặt của nữ nhân à không là nam nhân đáng yêu đang cố tỏ vẻ đáng thương này lại không biết nên làm gì, hắn chỉ nhẹ rút tay khỏi miệng Diệp Phàm khiến nam nhân này ngoan ngoãn uống thuốc.
-" Được đại tiên bao nuôi thật sướng."
Nghe Diệp Phàm nói vậy Lộ Trường Ca cười nhẹ, lấy tay véo má hắn một cái.
-" Đại tiên ta bao nuôi ngươi không chỉ để ngươi làm nũng, mau đưa tấm thân này của ngươi cho bổn tọa, coi như đền đáp đi."
Diệp Phàm cười cười, đưa tay cởi ra cúc áo, để lộ ra cơ thể trắng trẻo, đưa tay xoa xoa phần bụng sáu muối lại cảm thán bản thân rất chăm chỉ.
Lộ Trường Ca nhìn vào cơ thể của hắn có hơi đỏ mặt, liền quay phắt đi, nhẹ giọng nói:
-" Chưa phải thời điểm, chưa thịt được."
-" Vậy đại tiên định khi nào mới thịt con thỏ đáng yêu này vậy?"
Gương mặt xinh đẹp của hắn lại áp sát vào mặt Lộ Trường Ca chỉ còn một chút thì đôi môi mềm của hắn sẽ chạm vào má nàng, hắn đưa tay che miệng cười khúc khích.
-" Có gì đáng cười?"
Diệp Phàm như nhớ ra chuyện gì đó, cười đến hai mắt híp lại nhưng tiếng cười lại không lớn như thầm lặng lại muốn không ai biết hắn đang cười, tay chóng cằm, hơi nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp chăm chú nhìn Lộ Trường Ca thoáng chốc lại mở miệng nói với thanh âm dễ nghe.
-" Đời người chỉ sống có một lần, không có đau thương nào là không thể vượt qua, tiểu cô nương xin đừng nghĩ quẩn."
Một câu nói vô cùng bình thường nhưng khi Lộ Trường Ca nghe được thì có hơi đỏ mặt tía tai.
-" Khụ Khụ lúc đó thực sự ngươi rất giống đang tự vẫn."
Diệp Phàm hơi nhíu mày rồi cười gượng một cái.
-" Cho dù ta có làm thật thì cũng không nên cắt dây như vậy đi."
Hắn lại cười cười hỏi với giọng điệu ngớ ngẩn:
-" Ngươi có biết, ngã như vậy đau lắm không hả?"
Lộ Trường Ca ho khan một cái, hai tay đặt lên trên đùi suy nghĩ một chút rồi gương mặt ánh lên vẻ kiên quyết, nhẹ đưa tay nâng lấy cằm của Diệp Phàm, hai cánh môi vừa va chạm với đôi môi mềm như thạch đông của Diệp Phàm gương mặt có hơi đỏ, hắn hỏi Diệp Phàm với giọng run run.
-" Coi như đền bù được không? "
Diệp Phàm nghe vậy gương mặt hơi phúng phính đôi má hồng nói:
-" Nhưng ta không thích kiểu đền bù này, thực sự giống như ngươi đang bắt nạt ta."
Hắn hai tay chóng cằm, gương mặt xinh đẹp lại có thêm vài phần mị lực, gương mặt này thực sự mà nói trong mắt của Lộ Trường Ca giống như muốn gợi đòn, nhưng cái con thỏ con này nếu như đánh thì tim hắn sẽ đau chết mất nên đành phải nhịn xuống thôi.
Diệp Phàm nhẹ nâng lấy cằm Lộ Trường Ca, hắn khẽ nhắm mắt lại để Diệp Phàm muốn làm gì thì làm, cười nhẹ một cái đôi mắt hắn khép hờ mới nhẹ nhàng nút lấy cánh môi mềm giống như thạch đông của Lộ Trường Ca, đưa đầu lưỡi tiến vào trong, như muốn lấy đi toàn bộ lý trí của người này, đầu lưỡi của Diệp Phàm không ngừng di chuyển bên trong miệng của Lộ Trường Ca.
Diệp Phàm cuộn lấy lưỡi hắn không ngừng hôn lấy nam nhân này, hắn giống như điên cuồng, đầu lưỡi hai người không ngừng cuộn lại vào nhau, liên tục chuyển động như tuân theo một quy luật nào đó, hắn nhẹ tách môi hai người ra mới thở hồng hộc vài cái, đưa mắt nhìn gương mặt đỏ ửng có hơi mơ màng của Lộ Trường Ca, lại đưa tay véo nhẹ vào má hắn một cái cùng lúc đó nhẹ giọng nói:
-" Lộ Giang, ngươi có mệt không?"
Không để Lộ Trường Ca kịp trả lời, hắn nhanh chóng ngồi dậy nhẹ nhàng dìu Lộ Trường Ca nằm lên giường, có thể nói cái giường này khá rộng, ít nhất vẫn đủ chỗ cho hai người nằm vô cùng thoải mái, Lộ Trường Ca vẫn hơi mơ màng nhẹ nhắm mắt không biết từ khi nào mà ngủ thiếp đi, có lẽ cảm giác thật sự an toàn, chỉ có Diệp Phàm mới có thể mang lại cho hắn, đúng vậy cho dù có bao nhiêu lần đi nữa... Thì Diệp Phàm vẫn phải sống.
Diệp Phàm không một tiếng động rời khỏi nơi này, bước ra ngoài gương mặt lạnh lùng, đôi mắt có chút sắc lẹm, trái lại với tạo hình dịu dàng thường ngày của hắn, lúc này Diệp Phàm như muốn giết người như muốn nhuộm cho mảng đại địa thành màu máu, nhìn lên vầng trăng đang treo cao trên bầu trời rồi lại thở dài.
-" Rốt cuộc giấc mộng đó... Có ý nghĩa gì...."
-" Sát khí này... Rốt cuộc có từ đâu? "
Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu hắn nhưng không có một ai giải đáp, hắn nhẹ lắc đầu.
-" Nếu là thật... Thì"