Chương 45: Hệ Thống

Trúc Anh xoa xoa đầu, nàng cũng biết lý do bản thân bị đánh nên không có gì để nói, chỉ nhặt lên cái điện thoại ấn ấn vài cái vào màn hình, rồi đưa cho Nhật Vy xem thêm lần nữa, nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng ta, Trúc Anh mới giải thích, kèm theo đó là đưa một quyển sách cho Nhật Vy xem.

-"Đây là công pháp mà nữ nhân kia để lại cho ngươi."

Nàng có chút trầm tư nhưng vẫn tiếp tục nói:

-" Ta đã thử kiểm tra, đây là một loại công pháp vô danh, nói cho dễ hiểu thì những công pháp do người dưới cấp độ Tôn Giả sáng tạo đều được gọi là công pháp vô danh."

Nhật Vy nghe xong vẫn có chút nghi hoặc, Việt nhân khi vừa sinh ra đã mang trong mình trí tuệ siêu phàm, việc sáng tạo ra một công pháp gì đó là vô cùng bình thường, dưới cấp độ tôn giả còn bình thường hơn nữa, vì khi vượt qua cấp độ Tôn Giả, giống như là bước qua một vùng trời mới, có thể nói sáng tạo công pháp độ khó sẽ càng ngày càng cao.

Nhật Vy hiểu ra, Trúc Anh cũng không phải là Việt Nhân, mấy cái kiến thức này cũng không thể tự sản sinh trong đầu, nên không thể trách được việc nàng không biết.

-" Chỉ là một tên vô danh, ngươi việc gì phải để ý."

Suy cho cùng trong mắt nàng, những loại công pháp này vô cùng chướng mắt, nếu đã không có giá trị bằng Thần Cấp vậy việc gì phải sáng tạo?

Trúc Anh nhìn Nhật Vy tự đắc, nàng ta dường như có chút kiêu ngạo, còn nàng thì chỉ khinh thường, nếu như đây là một công pháp " Nhảm Nhí " Thì việc gì Trúc Anh lại đưa cho nàng ta, đây là do nàng ta quá mất niềm tin vào nàng chăng?

-" Ngươi có biết quyển công pháp mà ngươi không để vào mắt... Nó là công pháp cấp gì không?"

Nhật Vy cảm thấy có chút nghiêm trọng, qua lời nói của Trúc Anh, nàng ngờ ngợ có thể đoán ra được một ít.

-" Thần Cấp Đỉnh Cao?"

Trúc Anh nhếch môi, gương mặt có chút khinh bỉ nhìn Nhật Vy.

Nhật Vy nuốt nước bọt, môi đều run cả lên, giọng nói có hơi thiên hướng sốt ruột.

-" Phá Không công pháp?"

Nàng nói ra cũng có chút không tin tưởng, đây là loại công pháp khủng bố gì đi, nên biết Phá Không công pháp đã sớm thất truyền trong năm tháng dài đằng đẵng, đây là tiên lộ... Là tiên lộ thực sự, nếu không phải do Phá Không công pháp thất truyền, tiên lộ cũng không bị đứt đoạn.

Suy cho cùng nàng cũng không phải đơn thuần tu luyện, nàng nghĩ việc bổ sung kiến thức về tu tiên giới cũng rất cần thiết, chỉ là không biết đi đâu để tìm hiểu, may là có vụ tự sản sinh thông tin này, vừa nghĩ vừa gật đầu, nhưng nàng càng mong đợi câu trả lời hơn, Trúc Anh cũng không ngừng khinh bỉ.

-" Ngươi bị ảo tưởng à?"

Nhật Vy đang hồi hộp, lồng ngực không ngừng phập phồng, mong đợi câu trả lời của Trúc Anh, nhưng khi nàng ta nói ra rồi, cảm giác như bản thân vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

-" Mẹ nó... Không phải Thần Cấp, vậy mà cũng làm màu."

Gương mặt khinh bỉ càng thêm khinh bỉ, Trúc Anh như muốn tát vào đầu cái con nhỏ hoang tưởng này, Thần Cấp là khái niệm gì? Phá Không lại là khái niệm gì? Những tên gà mờ như ngươi mà cũng dám mơ tưởng tới?

-" Tỉnh lại đi, ngươi có Thiên Cấp công pháp, thì thiên đạo đã giáng lôi xuống đánh cho ngươi chết mấy trăm lần rồi, Thần Cấp nói không chừng ngươi còn không thể chết yên ổn luôn là đằng khác."

Nàng bồi thêm một câu, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Nhật Vy.

-" Chỉ là Địa Cấp công pháp thôi, hàng miễn phí mà cũng đòi Thần Cấp? Ai có cảnh giới dưới Tôn Giả, mà dám tự nhận bản thân sáng tạo ra Thần Cấp công pháp không? Ngươi thông minh lên chút đi!"

Nhật Vy nhớ lại đoạn giáo huấn dài loằng ngoằng của Trúc Anh dành cho nàng, thì có hơi chán nản, rời khỏi đoạn hổi ức, nàng nhìn khắp xung quanh, nơi đây vốn không phải là đỉnh núi mà nàng tấn thăng Trúc Cơ.

Cảm giác như bản thân đang bay lơ lửng, nhìn xuống dưới một chút, khoan đã mất chân... Mất chân rồi, ôi mẹ ơi cái công pháp quái đản gì vậy, chỉ mới tu luyện đến tầng đầu tiên mà hệ quả đã không thể lường trước như vậy, thật quá ngoài sức tưởng tưởng đi.

-" Trật tự."

Một giọng nói vô cùng khó nghe cứ liên tục chuyển động không ngừng trong tâm trí nàng, khiến đầu nàng như muốn nổ tung, từ trên không nàng vô lực rơi thẳng xuống mặt đất, nàng rên lên một tiếng, cơ thể nàng va chạm cùng với lớp đất đá dày cộm, cảm giác vô cùng đau đớn, chỉ là Nhật Vy không nghĩ được gì ngoài nỗi đau từ đại não truyền đến.

Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, kiềm nén không thét lên vì đau đớn, cặp cánh màu đỏ cam chống lên nền đất, đôi mắt đầy tia máu của một con phượng hoàng nhỏ, trong mắt nó là một tia sát khí, nó nhìn về phía viên cầu xanh, theo thói quen nó dự định rút cây thương bất ngờ tập kích, chỉ là nó nhận ra mình không còn là hình dáng nhân loại.

-" Bắt đầu huấn luyện khí linh hệ thống."

Nhật Vy hoàn toàn ngất đi vì đau đớn, quá trình huấn luyện này kéo dài khoảng vài ngày, nàng tuy trong lòng vẫn không hiểu gì nhưng tâm thần thì vẫn một mực nghe giảng, đau đớn đó nàng thật sự không muốn nếm thử lần nữa.

-" Được rồi, ngươi đã hiểu rõ toàn bộ nhiệm vụ của hệ thống, bây giờ là lúc ngươi giúp túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, đi đi con trai của ta."

Mẹ kiếp.

Mẹ kiếp, ta là nữ nhân, con trai mụ nội mi.

Đó cũng chỉ là suy nghĩ thầm lặng trong lòng của nàng, sở dĩ nói là thầm lặng là vì nàng đã cố gắng hết mức để những lời chửi rủa này không phát ra từ miệng nàng, lỡ mà nói sai nàng chỉ có một con đường đó chính là " Đăng Xuất ".

Khung cảnh xung quanh lại thay đổi, Trúc Anh đang ngồi trên cái ghế dài, tay cầm lý sinh tố bơ, mặt thì đắp toàn dưa leo, mái tóc búi lên rồi dùng một cái khăn cuộn tròn xung quanh, bộ đồ tắm màu hồng càng khiến cho Nhật Vy nổi điên, nhìn thế nào cũng giống Trúc Anh đang hưởng thụ.

Nàng bay lại dùng một trảo hướng thẳng phía bầu ngực căng tròn của Trúc Anh mà tấn công, có ý định trả thù cho khoảng thời gian nàng cực khổ, nếu nàng còn không nghĩ ra, thì nàng chính xác là một con ngốc.

-" Cục tác... Cục tác... Cục tác..."

Con phượng hoàng này... Tiếng kêu có gì đó lạ lắm.