Chương 44: Trúc Cơ

Nhật Vy đang ở trong trạng thái vô cùng kì lạ, toàn thân nóng ran, cơ thể nàng như muốn bốc cháy, đan điền như bị lửa nung, không biết khi nào sẽ vỡ nát, mặc dù nhiệt độ tỏa ra từ linh căn đã giảm đi không ít so với lần trước, nhưng nàng không chắc khi đưa linh dịch vào trong, thì nó sẽ không tiếp tục bốc hơi, mà trở lại trạng thái linh khí.

Từng dòng linh dịch không ngừng tiến vào trong linh căn, linh khí bốc hơi, lần nữa bị thay thế bởi vô số linh dịch không ngừng chảy vào trong, nhiệt độ không ngừng hạ thấp, cho đến cuối cùng nó thấp đến mức gần như bằng không, trong lòng nàng hét lớn một câu "Chính là lúc này ".

Nàng hoàn toàn vận hành khẩu quyết ma công, khiến toàn bộ linh căn của nàng dung hợp làm một với dòng xoáy đen tuyền đó, thoáng chốc nó lại biến dạng, từ một khúc cây nhỏ đang bốc cháy, nó bây giờ lại có chút giống một cái hố đen... Nhưng lại có hình dáng một khúc gỗ.

Nhật Vy thu lại thần thức, gương mặt mếu xệu, nàng cảm nhận được bản thân dường như đã thành công tấn thăng trúc cơ, nhưng không biết vì sao, nàng lại có cảm giác linh căn giống như trống rỗng.

Toàn thân ngứa ngáy, khó chịu, không chỉ vậy bên trong cơ thể nàng vô cùng đau đớn, không khác gì việc bị lửa thiêu, chỉ khác một cái đau đớn này là phát ra từ bên trong lục phủ, tất cả những đau đớn từ lục phủ ngũ tạng, từ từ, chậm rãi tập hợp về phía dạ dày, khiến nàng vô cùng buồn nôn.

Cơ thể nàng giống như đang tự bài tiết những nỗi đau đớn này, từ từ di chuyển lên yết hầu, giống như cổ họng đang bị đốt nóng, nàng không chịu thêm được nữa, ói ra một cái, làm cho bộ bạch bào bị nhuộm một mảng màu đen, mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi, cảm giác khó chịu của cơ thể càng tăng thêm.

-" Ngứa.... Ngứa quá.... Mẹ nó ngứa quá..."

Nàng liên tục dùng móng tay dài cào cáu lên làn da trắng nõn, khiến nó tróc ra một mảng thịt lớn, máu chảy làm bẩn cả bộ bạch bào, cơ thể dần lộ ra mấy khúc xương trắng... Chỉ là Trúc Anh đang đứng đực mặt ra... Trông vô cùng ngu ngốc.

Nàng ta cuối cùng cũng hiểu, Nhật Vy là đã tấn thăng thành công... Nhưng rõ ràng mấy cái này khi người ta tấn thăng trúc cơ làm gì có đâu?

Nhật Vy giãy giụa một hồi thì cũng nằm yên, dường như đã bất tỉnh, những mảng da chết dày thành lớp trên nền cỏ, bộ y phục màu trắng cũng rách nát, để lộ ra mảng da thịt hồng hào của thiếu nữ đôi mươi, nhưng nhìn thật kĩ, lại cảm thấy nàng ta trông vô cùng thảm thương.

Trúc Anh thu dọn mấy mảnh da chết, cùng với bộ áo bào dính đầy máu... Cảm thấy có chút đáng sợ, nàng thấy sợ không phải vì mấy miếng da hay bộ đồ đầy máu nàng đang ôm trong lòng mà là vì... Rách da mà cũng ra ngực?

Đúng vậy, Nhật Vy với bộ ngực to bằng hai trái bưởi, cùng với thân hình nuột nà, gương mặt xinh đẹp có phần thanh tao ưu nhã, khiến nàng cảm thấy nữ nhân này giống như người xa lạ, chứ không phải là con nhỏ màn hình phẳng mà nàng quen biết.

Thở dài một cái rồi vứt đi đống rác trên tay, sau đó lấy từ trong không gian hệ thống ra một cái áo trắng, nhẹ nhàng choàng lên người Nhật Vy.

Trúc Anh xếp bằng trên nền cỏ, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhớ lại lần đầu Nhật Vy tiếp xúc với loại công pháp quái đản đó.

Vài ngày trước.

-" Được rồi thả ta ra đi"

Nhật Vy với gương mặt lấm tấm mồ hôi, nàng thật sự cảm thấy rất nóng.

Trúc Anh thì lại khác, từ lúc nữ nhân kia xuất hiện, nàng còn không dám nói một lời, nếu nói bậy làm nàng ta không vui, thì có chín thành nàng ta sẽ làm cho nàng đăng xuất khỏi vị diện này mất.

-" Ngươi vậy mà để nữ nhân đó bắt nạt ta."

Nhật Vy thật sự không biết nên nói gì, con bò sữa này vẫn ngu ngốc như trước, giống như não nàng ta chỉ để cho có thôi vậy?

-" Đúng vậy, tâm tư của ta cùng trái tim này, chỉ nghĩ về một mình ngươi thôi."

-" Oẹ ọe... Mẹ ơi."

Nhật Vy tháo hai tay nàng ta ra, lùi xa vài mét, lấy ra một cây S*X Toy, hướng về phía nàng ta, gương mặt khinh bỉ bồi thêm một câu.

-" Ngươi làm ơn đừng nói mấy lời ngôn tình sến súa đó được không? Làm ta mắc ói quá."

Trúc Anh mặt đỏ tía tai, dường như trên đầu nàng ta còn có chút khói, mắt trợn lên khiến đồng tử biến dạng thành hình viên đạn, lấy từ trong hệ thống ra một cây gậy dài, hướng về phía Nhật Vy đánh tới.

Nhật Vy cười ha hả, cây S*X Toy lại hóa thành một thanh trường thương, Nhật Vy bồi nàng ta bằng cây thương này, gậy đến thì thương cản, thương đến thì gậy gõ, cứ như vậy đánh qua đánh lại một hồi, vẫn không thể nào phân được cao thấp, Nhật Vy lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc ra hiệu ngừng đấu với Trúc Anh.

Thấy vậy nàng ta mới nhếch môi khinh bỉ, cho dù mệt đến đứt hơi, nhưng nàng cũng không quên ném cho Nhật Vy một ánh mắt khinh thường.

-" Mới đánh có một chút, mà đã than mệt rồi, sau này kẻ thù của ngươi, sẽ không có nhường ngươi giống như ta đâu."

Nhật Vy trợn mắt, lửa giận trong lòng càng dân cao, dĩ hòa vi quý... Dĩ hòa vi quý, không nên chấp nhặt với trẻ con, nàng cắm thẳng cây thương xuống đất, lấy từ trong trữ vật giới ra một hộp gỗ nhỏ, không quá mức nổi bật, thậm chí còn có chút tầm thường, cái hộp gỗ này không có gì đặc biệt, bề ngoài lại có chút sần sùi, khô ráp, cảm giác khi chạm vào còn có chút khựng lại, khiến cho việc sờ vào hộp gỗ cũng không hề dễ chịu.

Mở nắp hộp ra, nhìn bên trong một viên đan dược màu lam nhạt, hương thơm của thảo dược không ngừng xâm nhập vào tâm trí nàng, mùi hương lan tỏa, khiến Trúc Anh vừa tiến lại gần cũng có chút mơ màng, nàng lắc mạnh đầu một cái, nhìn vào trong cái hộp vẫn còn một quyển sách khá mỏng.

Nàng không để ý đến Nhật Vy đang mân mê viên đan dược, đưa tay lấy quyển sách từ trong hộp gỗ ra, đọc sơ qua dòng chữ " Phệ Thiên Quyết." Mạnh hộc một ngụm máu.

Nhật Vy hốt hoảng, quay phắt người, nhìn về phía Trúc Anh, không để ý đến viên đan dược đang lăn lông lốc trên nền đất, nàng một tay đỡ lấy lưng Trúc Anh, một tay nắm lấy tay nàng ta, chậm rãi dìu nàng ngồi xuống, bắt đầu truyền linh khí vào trong cơ thể nàng ta, để chữa trị thương thế, hỏi với giọng lo lắng:

-" Ngươi có sao không? Đừng làm ta sợ."

-" Ta... Xin lỗi... Lời hứa cùng ngươi đi đến bạc đầu, có lẽ phải để lần sau gặp, rồi ta sẽ thực hiện."

Nhật Vy không còn chút tâm trạng khi nhìn thấy Trúc Anh đang thoi thóp trong vòng tay của nàng, mà vẫn cầm cái điện thoại bấm loạn, cái này người ta gọi là tận hưởng trước khi chết?

Trúc Anh ngồi phắt dậy, quay về phía sau, đưa thẳng màn hình vào mắt Nhật Vy, liên tục nói"

-" Nhìn nè... Nhìn nè."

Nhật Vy đẩy tay nàng ra, nhìn vào trong màn hình điện thoại... Phệ Thiên quyết? Vô danh pháp quyết? Cái gì đây? Trong đầu nàng từ từ xuất hiện vô số câu hỏi, đúng thực sự nàng không biết cái pháp quyết này là gì, cũng không biết vì sao Trúc Anh lại đưa cho nàng xem thông tin về bộ pháp quyết này.

Nhưng nàng biết nàng cần phải làm gì.

Nhật Vy cốc mạnh một cái vào đầu Trúc Anh, khiến nàng ta đau đớn ôm đầu, cái điện thoại thì cũng rơi xuống đất, nàng cuối gầm mặt xuống, mái tóc dài xõa xuống chạm vào lớp lá vàng, khiến mái tóc của nàng dính vài hạt cát nhỏ, tiếng rít đau đớn của nàng làm cho Nhật Vy có chút xót xa, có phải là nàng hơi quá tay không? Nhưng nghĩ đến việc cái con bò sữa này diễn sâu như vậy, khiến nàng có một phen hú vía, trong lòng nàng càng trào lên một tia lửa giận, không thể kiềm chế.