Chương 43: Trời Đông

Tuyết Anh chầm chậm mở mắt, dường như nàng vừa nhớ ra chuyện gì đó, khóe môi nhẹ nhàng chuyển động:

-" Quên mất... Còn chưa bàn chuyện chính sự. "

Giọng nói của nàng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng không hề khiến nam nhân dễ chịu, hắn dường như đã bị nàng đánh thức.

-" Hửm... Giữa ngươi và ta, có chuyện chính sự gì để bàn? "

Hắn vẫn tiếp tục bình thản nghỉ ngơi, khó lắm mới có một ngày hắn được thoải mái như vậy, sực nhớ ra một chuyện, hắn ngồi phắt dậy, nhìn về phía Tuyết Anh.

-" Ngươi biết mọi chuyện rồi?"

Tuyết Anh cũng từ từ ngồi dậy, đôi mắt có hơi mớ ngủ, giống như nàng không hề quan tâm đến chuyện này, giọng nói của nàng vẫn như cũ nhẹ nhàng, nhưng bây giờ lại pha thêm một chút cảm giác ngái ngủ.

-" Giữa chúng ta có chuyện chính sự gì để bàn? Hay cho ngươi Hoàng Thiên."

Nàng vẫn không quên bồi thêm cho hắn một câu.

-" Nếu Thiên nào cũng như ngươi, thì thế gian đại loạn."

Hắn nhíu mày, đưa tay lên dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, rồi cuối đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay có nhiều vết chai sạn, trong lòng có chút khó chịu, giọng nói nhỏ nhưng đủ để Tuyết Anh nghe rõ, nàng có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn có pha lẫn một chút hối lỗi.

-" Ta không biết, lúc ta biết chuyện, thì mệnh bài của hoàng huynh đã vỡ nát rồi, ta đã đưa khôi lỗi thử đi dò xét, nhưng không biết vì cái gì lại mất tín hiệu, bổn tôn của ta vẫn đang ở trong đây thủ hộ... Ta không thể rời đi được."

Nàng thái độ thờ ơ, như không quan tâm đến những lời hắn nói.

-" Ta chưa hỏi tội ngươi, việc gì phải biện minh? "

Hoàng Thiên nhíu mày, nữ nhân này hôm nay cư xử rất lạ, không giống như hắn nghĩ, hắn âm thầm suy tư, cảm thấy có thể nàng chỉ là đang giả vờ có thể nàng đang muốn đánh lén hắn chăng? Hắn gạt phăng đi cái suy nghĩ vừa rồi, chầm chậm hỏi:

-" Không đau buồn? "

-" Có... Nhưng hết rồi."

Nàng thờ ơ nói, coi như mọi chuyện qua rồi thì cứ qua đi, miệng thì nói vậy nhưng khóe mắt vô thức chảy ra dòng nhiệt lệ, nàng vô thức lại suy nghĩ về người đó, đúng thật đã rất lâu rồi... Lần đầu gặp nàng ta sao...

Cùng lúc đó

Bên phía Nhật Vy, nàng cầm viên đan dược màu xanh lam trên tay, mân mê hồi lâu, nàng ta mới đút viên đan dược đó vào trong miệng, khi đầu lưỡi vừa tiếp xúc với viên đan dược này, nó liền hòa tan tất cả vào trong miệng, nàng cảm nhận rõ rệt những biến hóa trong cơ thể, bắt đầu ngồi xếp bằng dưới nền có dày có ý định tấn thăng Trúc Cơ.

Trúc Anh cũng không biết nên làm gì, chỉ đành ngồi đối diện với Nhật Vy mà chăm chú quan sát, Trúc Anh có hơi nhíu mày viên Thủy hệ Trúc Cơ đan này, dường như không giúp được cái gì cho Nhật Vy, thậm chí còn khiến nàng ta đau đớn hơn thì phải.

Trúc Anh đưa tay, hướng về phía Nhật Vy dự định lây nàng dậy.

Mấy chữ " Ngươi có sao không." Còn chưa nói ra thì Nhật Vy đã hét lớn:

"Đừng chạm vào ta."

Nàng hơi ngây ngốc một chút, lúc này mới để ý tới nhiệt độ mà cơ thể Nhật Vy truyền đến tay nàng, tuy chỉ còn một chút nữa thôi thì sẽ chạm vào người Nhật Vy nhưng... Cách xa như vậy nhiệt độ vẫn còn rất lớn, nhanh chóng rút tay lại, nàng cũng không quá hoảng loạn, đơn giản vì đây là chuyện thường xảy ra, nàng chịu bỏng nhiều cũng quen rồi.

Nói đúng hơn thì mỗi lần Nhật Vy dự định tấn thăng Trúc Cơ thì đều sẽ diễn ra một màn như vậy, chắc vẫn sẽ như mọi khi, không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nàng có chút không hiểu vì sao đã có Thủy hệ Trúc Cơ đan nhưng Nhật Vy vẫn khó để tấn thăng như vậy, từ khi nào Trúc Cơ đã trở thành cửa ải khó đột phá như vậy chứ.

-" Mẹ nó."

-" Có chuyện gì vậy?"

Trúc Anh nhanh chóng hỏi, nàng có chút hiếu kì, cho dù bị ấm đầu thì cũng không đến mức vô thức mà chửi bậy như vậy đi.

-" Mở hệ thống... Mở hệ thống... Mẹ nó, nếu cứ như vậy đời nào mà lên Trúc Cơ được."

Trúc Anh mếu mặt, thật sự quá mệt đi, nữ nhân này là bị bệnh, hay là do hết bệnh đề phòng đây? Đợi đến khi Trúc Cơ thất bại lên đến con số hàng chục, mới " Mở Hệ Thống " Thật sự nàng vô cùng mệt mỏi với nữ nhân này.

Trúc Anh đứng dậy, nhìn vào hai cái nút màu xanh hình vuông trước mặt, hai chữ " Thử Nghiệm, cùng " Đặt Mua " làm nàng rất đắn đo, xoa xoa cằm mua hay dùng thử đây.

Không suy nghĩ thêm nữa nàng bấm luôn vào ô " Thử Nghiệm " Dùng hàng miễn phí mới là vương đạo.

-" Cót két. Túc Chủ Trúc Anh thử nghiệm hệ thống. "

Âm thanh cơ giới phát ra từ bốn phía khiến nàng ngây ngốc, nhanh chóng chỉ tay về phía Nhật Vy hét lớn:

-" Khoan... Khoan đã, ta là khí linh, người đằng kia mới là túc chủ."

Hệ thống giống như không nghe thấy nàng nói gì, vẫn cứ tiếp tục phát ra những giọng nói vô cùng khó nghe, nếu như ví giọng hát trời phú thành tiếng hót của chim sơn ca, thì cái tiếng mà nàng nghe được từ hệ thống, chẳng khác gì mấy con sếu đang vừa hót, vừa nhảy đực.

-" Tặng túc chủ một lượt rút vận may, hệ thống đã rút giúp cho kí chủ, xin mời nhận thưởng."

Trúc Anh ngơ ngác, không phải nói quá mà là nàng thật sự vô cùng ngơ ngác, đầu nàng còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra... Dùng thử nó là như vậy sao?

-" Một vé miễn phí đi Địa Lam gặp đại nhân vật, mà chắc túc chủ không cần đâu, nên ta sẽ không phát phần thưởng này, mà sẽ để nó tạm vào kho hệ thống."

Trúc Anh đơ người, khóc không thành tiếng, chỉ một tay vào quả bóng xanh đang nhìn nàng với gương mặt khinh bỉ.

-" Cho ta một gói VIP hệ thống, sẵn tiện ta mua luôn bản cập nhật mới nhất."

-" Phí là 3 vạn đồng Lạc Thần. "

Hệ thống vừa nghe thấy nàng nói đến gói VIP, thì gương mặt tươi cười, giọng nói cũng dể nghe hơn không ít.

-" Đồng Lạc Thần là cái quái gì vậy? Ngươi còn chưa giải thích cái gì mà?"

-" Hở? Khí linh hệ thống không nói cho ngươi biết à? Ờ thôi vậy."

Trúc Anh thực sự hối hận, nàng không nghĩ cái hệ thống này lại " Rách Nát " Đến vậy, ờ khoan hình như hệ thống có vài lần nhắc nàng đi học khóa đào tạo thì phải, mà thôi rách nát là rách nát, không thể thay đổi.

Nàng vẫn còn đang gật gật đầu, trong đầu không ngừng nói lỗi là do hệ thống rách nát này tất, chỉ là cái âm thanh điếc tai đó, lại lần nữa truyền thẳng vào tai nàng.

-" Nếu không biết thì nợ là được."

Hệ thống thờ ơ nói, nó còn tưởng là bản thân vừa gặp được khách sộp, không ngờ lại gặp một tên còn chưa biết đồng Lạc Thần là gì, quá thiếu kiến thức, những kẻ như này không biết hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ đây.

-" Tải hệ thống 1% Kết toán sau 2 tiếng sẽ hoàn thành."

Nói xong cái cục tròn xanh xanh biến mất vào trong hư không, để lại Trúc Anh đang mếu mặt, thật sự nàng không biết nên nói gì, chỉ nhìn qua chỗ Nhật Vy với ánh mắt hối lỗi.

Nàng tiến về phía gốc cây gần đấy, ngồi dưới bóng râm, xếp bằng dưới nền cỏ dày có chút úa vàng, không khí trong lành, cùng cái cảm giác mát lạnh của bầu trời mùa thu mang lại, nó thực sự khiến nàng rất thoải mái, trước đây nàng đều chỉ ra ngoài có một mình.

Càng không có bao nhiêu lần cùng Nhật Vy đi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, nói thẳng ra thì ngắm trời lặn còn không có bao nhiêu, thì thưởng thức trời thu, chắc là một chuyện vô cùng hi hữu, mùa thu trong mắt Nhật Vy không khác gì bình thường.

Ngược lại Nhật Vy rất thích mùa đông, chắc cũng không hẳn là thích, mỗi khi Nhật Vy đứng giữa trời tuyết, để những hạt tuyết mát lạnh không ngừng nhẹ nhàng đáp lên gương mặt, nàng ta như muốn tìm gì đó, giống như nuối tiếc, cũng giống như thống hận, mỗi lần nàng nhìn thấy cảnh tượng đó lại cảm thấy trong lòng có chút bi ai.

Nàng không biết vì sao, cũng có thể biết, nhưng nàng rất mờ mịch, cũng rất cô độc, nàng không thể biết con đường phía trước đi như thế nào, sẽ gặp những gì nên nàng sợ đối mặt với thế giới bên ngoài, nàng sợ phải giết người, cũng sợ những người nàng yêu thương lại phải chết.

Cho dù có Trúc Anh bên cạnh nhưng cũng không thể làm nàng mở lòng, nàng giống như một khối băng, một khối băng biết nói, biết cười, một khối băng giả tạo, chỉ sống vì một người, suy nghĩ của Nhật Vy đời này có lẽ Trúc Anh sẽ không bao giờ có thể hiểu được, ở bên cạnh Nhật Vy luôn có cảm giác an toàn, nhưng lại rất tù túng, lại càng mang lại cảm giác vô cùng cô độc.

Dẹp bỏ cái suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nàng tựa người vào thân cây, không tiếp tục suy nghĩ về những thứ này nữa, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn Nhật Vy.