Tuyết Anh nhìn về phía Nhật Vy thấy hai người đang làm trò... Không hề vui, nàng trong lòng nặng trĩu, thở dài một hơi, có chút nhớ một người.
Quay đầu bỏ lại mọi thứ phía sau, nàng bước một chân vào hư không, toàn thân từ từ hiển lộ vô số vết thương, gương mặt xinh đẹp xuất hiện một vài vệt máu nhỏ, toàn thân mệt lã, khó khăn tiến về phía cổng thành, lấy ra một mảnh ngọc bài, đưa cho hai tên gác cổng rồi ngã rạp xuống nền đất, hai tên này có chút khó hiểu, không biết vì cái gì nữ nhân này lại đưa ngọc bài cho bọn hắn.
Đưa tay lên nhìn sơ qua tấm ngọc bài, hắn sợ hãi ném đi cây thương đang cầm trên tay qua một bên, đỡ lấy người nàng dậy.
-" Sứ thần... Sứ thần..."
-" Hửm? Ngươi nói gì vậy, mệt quá rồi nổi điên à?''
Người còn lại vẫn như cũ không quan tâm, hắn chỉ cầm lấy cây giáo kiên định làm trọn bổn phận gác cổng của mình.
-" Đói cái con mẹ mày, nữ nhân này là sứ thần, nàng ta mà chết, ngươi và ta không còn mạng để mà đói đó thằng ngu."
Nam nhân bình thản, vẫn nắm lấy cây thương gác cổng, giống như những gì vừa nghe là điều vô cùng hoang đường.
-" Ồ "
Móa cái thằng ngu này, lúc cần tin thì không tin, còn lúc không cần thì tin sái cổ, sau lần này nếu hắn còn mạng, hắn sẽ rút về quê làm nông, không nếu cứ ở cùng tên này, sớm muộn cũng bay đầu, nam tử ném mai ngọc bài về phía tên nam nhân bình thản gác cổng, còn bản thân thì bế Tuyết Anh lên đưa nàng vào trong thành để thành chủ lo liệu việc này.
Nam nhân cầm lấy lệnh bài nam tử đó ném qua, xem xét một chút, gật gật đầu, gương mặt thay đổi, hắn lúc trước gương mặt vô cùng phổ thông, không muốn nói lời khó nghe là như vậy, nếu không để ý đến việc động chạm thì hắn là một tên vô cùng xấu xí, thay thế gương mặt xấu xí đó là một gương mặt anh tuấn, mái tóc chuyển màu thành màu tro, đôi đồng tử một màu huyết hồng thay thế cho đôi đồng tử nâu đậm.
Toàn thân thay đổi, hắn một thân bạch y tiêu sái, giống như trích tiên, đạp nhẹ vào hư không, một mảng đại địa tan vỡ, những người đang há hốc mồm nhìn hắn đều bị phản chấn giết chết, không sống sót một người.
Bức tường thành này, quả thật rất kiên cố, cho dù một mảng đại địa bị phá vỡ thì nó vẫn hiên ngang đứng vững, không xê dịch chút nào, hắn đứng giữa hư không, ngang với tầng mây mây trắng không ngùng nhấp nhô, bỏ qua sự che lấp của dải mây trắng mà nhìn xuyên qua đến hoàng cung, ánh mắt đưa qua lại, muốn nhìn thật rõ nơi này, hắn thở dài một cái rồi rời đi.
Không ai biết lý do hắn làm như vậy, không ai hiểu hắn làm như vậy có mục đích gì, người ta chỉ biết, nơi này từng có một vị cường giả bảo hộ.
Tuyết Anh sau vài ngày được thái y chuyên tâm chữa trị, đã hoàn toàn bình phục, nàng tựa lưng vào thành gường, đôi môi tái nhợt, gương mặt xanh xao, nửa thân dưới đắp lấy chăn, để lộ phía thân trên của nàng cái áo bà ba màu trắng được dệt từ tơ tằm, nếu nhìn kĩ có thể thấy một dải băng trắng đang quấn quanh ngực nàng như muốn che đi vết đâm bên ngực phải, nàng khó khăn hô hấp, đưa mắt nhìn về phía nam nhân đang mặc đế bào.
Hắn ta dường như hiểu ý, phất tay một cái, đám người cung nữ cùng thái ý liền rời khỏi căn phòng này, hắn bình thản hỏi:
-" Vẫn không quên được nàng?"
Tuyết Anh từ từ trở về gương mặt hồng hào xinh đẹp, hai chân xếp bằng, ngồi ở đầu giường, hướng về phía nam tử, mày có chút nhíu rồi nhanh chóng giãn ra, nói với giọng điệu khiêu khích.
-" Còn hơn ngươi tiểu hoàng đế, nhớ cô cô đây lắm phải không?"
Hắn thờ ơ, như muốn lượn khỏi câu hỏi của nàng.
-" Vừa làm đế vừa làm công chúa? Hừm ngươi cũng không tệ. "
Hắn đưa mắt tán thưởng rồi từ từ lại gần, ngã người lên chiếc giường mềm mại, vì chiều rộng của giường không lớn nên khi hắn nằm xuống vẫn bị thừa ra bàn chân, thật mệt mỏi, chỉ có khi nằm trên giường hắn mới có thể là chính bản thân mình, luôn phải giữ hình mẫu uy nghiêm thật sự rất mệt.
Nàng nhìn nam nhân đang lười chảy thây, hắn như muốn nhão ra trên chiếc đệm mềm mại này, trong lòng có chút khó chịu, đời này nàng ghét nhất là có kẻ dám ngó lơ nàng.
-" Khó chịu gì chứ? Ngươi còn chưa trả lời ta đi."
Hắn từ từ mở mắt, rốt cục... Nên để thế giới này cho tiên giả thống trị hay cứ gượng ép bảo hộ bọn hắn đây? Hắn thật sự rất mệt, hoàng tộc vì nhân loại che chở cho bọn hắn không muốn bọn hắn bị tiên giả bắt làm nô lệ, nếu bọn hắn chỉ thầm chửi thì thôi đi, vì cái gì lại nói hắn là bạo quân? Vì cái gì nói triều đình hút máu bọn hắn, thật buồn cười... Không hút máu bọn hắn, thì lấy gì cống nạp cho tiên giả đây?
Hắn càng nghĩ, một nỗi bi thương trong lòng lại càng không thể kìm chế, mà cứ ào ạt dâng lên, hắn thật sự mệt rồi, nếu hắn là phàm nhân thì tốt biết mấy, đưa tay lên gạt đi nước mắt.
Nàng nhìn hắn thảm hại như vậy có chút bi ai, hoàng tộc mỗi năm đều phải hiến đi thọ nguyên để tạo thành bức tường ngăn cách phàm nhân đại lục và những đại lục khác, để được cái gì chứ? Đều là chết đi vì bọn hắn, đều vì bọn hắn mà hi sinh, để nhận lại được gì?
Những lời mắn mỏ khinh thường, hay ganh tị?
Lúc trước nàng từng nghĩ, vì cái gì nàng phải hi sinh cho bọn hắn? Vì cái gì nàng phải cứu giúp bọn hắn? Cho đến khi nàng chính mắt nhìn thấy phụ hoàng hi sinh tính mạng lập thành cấm trận, ngăn cách phàm nhân đại lục, để bảo vệ bọn hắn... Nàng đã hiểu... Đó là trách nhiệm!
Nàng thở dài một hơi, mọi gánh nặng đều bỏ qua một bên, gặp bằng hữu thì sao có thể bi thương?
-" Chưa quên được... Còn ngươi?"
Hắn đưa tay xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn cùng với đôi huyết hồng đồng tử, thở dài một cái rồi nói:
-" Chưa, Tuyết Anh... Vì cái gì ta trăm thê ngàn thiếp... Nhưng không thể quên được nàng? Có phải ta rất ngốc không? "
Nàng " Ồ " Một tiếng, rồi nằm xuống, cảm giác toàn thân như được cứu rỗi, nhẹ giọng nói với hắn.
-" Yêu khôi lỗi mới không bình thường đấy, nếu ngươi nạp thiếp thật thì bản tọa đã cho ngươi đầu rơi. "
Hắn cũng không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười, trong lòng có chút nhớ một người, bóng hình của người thiếu nữ đứng giũa bình minh từ từ tan biến vào hư không, hắn thở dài chuyện qua rồi thì cứ qua đi.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, chỉ nằm xuống thưởng thức cảm giác thoải mái này.