Công chúa nàng ta đưa tay lên hất nhẹ mái tóc lam, khiến nó không ngừng gợn sóng trong hư không rồi lại yểu điệu đáp nhẹ về phía sau lưng nàng, thực sự có chút hút hồn, đôi môi đỏ máu khẽ nhếch, rồi lại cười đến lộ ra hàm răng trắng phóc, khiến đôi mắt lạnh lùng kia cũng phải biến dạng thành hình trăng khuyết.
Nàng có chút không vừa ý, đáng lí nàng phải ra dáng lạnh lùng nhưng vì cái gì... Khi nhìn vào gương mặt ngốc nghếch của nữ nhân này, nàng lại không nén được ý giễu cợt, nhìn gương mặt nhăn nhó của Nhật Vy nàng lại càng không nén nổi cười.
-" Ha...Ha haha..."
Tay theo phản xạ mà ôm lấy bụng, tay còn lại che lấy miệng không thể ngừng cười, nàng cười đến gập cả người lại, mái tóc rủ xuống che đi gương mặt xinh đẹp của nàng.
Nhật Vy nhíu mày... Nữ nhân này là bị điên nặng hay là tâm thần phân liệt đây? Vì cái gì mới vừa rồi còn rất bình thường sao bây giờ lại quay phắt thành một kẻ điên?
Chỉ là nàng chưa có đáp án thì tiếng cười điên loạn đã im bặt, khiến bầu không khí lúc này vô cùng kì lạ, nữ nhân lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sắt lẹm vô tình, nàng từ từ thẳng lưng, gương mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Nhật Vy, đôi mắt thoáng nhìn qua Trúc Anh, có chút cau mày, rồi lại cho qua không tiếp tục để ý đến phàm nhân này.
Hai tay nàng khoanh trước ngực, nàng lạnh lùng hỏi, thật sự mà nói, nàng rất có hứng thú với thiếu niên này, nếu hắn đồng ý thì nàng sẽ nhận hắn làm đồ đệ... Đúng vậy nàng ta không nghĩ Nhật Vy là nữ.
-" Phệ Thiên Tiên Thuật, ngươi học không?"
Cái gì mà tiên thuật?
Rõ ràng là ma công...
Đó cũng chỉ là suy nghĩ của Nhật Vy, trên thực tế nàng chấp hai tay trước ngực, đầu cuối nhẹ, không để tâm đến Trúc Anh đang ngây ngốc nhìn, thật sự Trúc Anh tiểu cô nương này không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mạnh tay dùng tay áo, lau đi vết máu dính trên má, chỉ đứng im nhìn về phía nữ nhân tà dị trước mắt, thoáng có chút lạnh gáy, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nhật Vy cau mày, cho dù nữ nhân này muốn làm gì nàng cũng được nhưng dám có ý đồ với Trúc Anh... Chết! Nàng liếc nhẹ một cái, khiến nữ nhân vô cùng khó chịu, nhưng nàng ta cũng chỉ rút lại uy áp.
-" Được rồi cho qua đi... Ta tiên hiệu Tuyết Anh."
Công chúa cười nhẹ, khóe môi hiện lên đường cong quyến rũ, nàng nói với giọng thánh thót, khiến cho tai người nghe như được xoa dịu, có chút đáng thưởng thức.
Đến bây giờ Nhật Vy mới để ý, gương mặt của nữ nhân này không tệ, nói cho đúng là vô cùng xinh đẹp, mắt phượng, mày ngài, môi anh đào cùng với sóng mũi cao, trong lòng thầm thừa nhận nàng vô cũng hoàn mỹ, nhìn thẳng vào đôi lưu ly đồng tử của nàng, khiến Nhật Vy có chút thất thần, chỉ biết gật gật đầu.
Trúc Anh tiến lại gần gõ vào đầu Nhật Vy một cái, nàng chắc chắn nữ nhân này là đầu thai nhầm chỗ, liệu có nữ nhân nào lại háo sắc như nàng ta?
Nhật Vy sững người, nàng thất thần không phải vì nữ nhân này xinh đẹp mà là vì... Nàng ta có đôi lưu ly đồng tử rất giống tỷ tỷ.
-" Tiền bối người.."
Nàng chưa nói dứt lời, Tuyết Anh đã cắt ngang.
-" Đừng gọi tiền bối..." Nàng già lắm sao? Một hơi, hai hơi đều gọi nàng tiền bối, nàng cũng chỉ mới sống trăm năm, dường như đám người này đánh giá tu vi mà xưng hô thì phải, không đúng nàng ẩn giấu tu vi thì tiểu tử này cũng không thể nhận ra, cuối cùng là vì cái gì?
-" Tỷ tỷ..."
Nhật Vy nhìn vào sắc mặt của nữ nhân mà đánh giá, dường như nàng ta rất thích cách gọi này, dù sao nàng ta cũng khá trẻ, chắc tuổi cũng không hơn nàng là bao.
Không để ý đến Trúc Anh đang núp sau lưng, cứ để cây thương này kế bên, có chút vướng nên nàng nhanh chóng ném nó vào trong không gian hệ thống, thấy gương mặt nghi hoặc của Tyết Anh nàng liền giải thích.
-" Không gian trữ vật... Phụ thân ta là luyện khí sư, hắn đã luyện ra không gian giới cho luyện khí kì."
Tuyết Anh còn chút hồ nghi, nhưng không mấy để ý, dù gì cũng không phải của nàng, cho dù có hỏi kĩ, thì cũng không phải của nàng.
-" Ngươi nghĩ sao về đề nghị của bản tọa? Nếu ngươi theo ta, chắc chắn không quá trăm năm ngươi sẽ tấn thăng Chuyển Luân nhất trọng... Không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ. "
Trúc Anh biết Nhật Vy mù tịt về mấy cái cảnh giới này, liền thì thầm vào tai nàng.
-" Chuyển luân là cường giả á, nếu ngươi chấp nhận thì ngươi coi như đi lên đỉnh cao đời người... Hay ngươi cứ đồng ý đi... Cũng đâu mất gì."
Nhật Vy nhíu mày thật chặt, lộ ra vẻ suy ngẫm, đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nàng không thích gò bó, đương nhiên cũng không thích có sư tôn, nàng có thể chịu khổ nhưng nàng thật sự không nhẫn tâm nhìn Trúc Anh phải sống như vậy, vừa định mở miệng đáp ứng, nhưng câu nói tiếp theo của Tuyết Anh như tát thẳng vào mặt nàng vài bạt tai, khiến nàng tỉnh mộng.
-" Chỉ có ngươi... Nữ nhân kia tự lo liệu."
-" Đa tạ tiền bối, dường như ta và người không có duyên sư đồ."
Nàng thả tay khỏi mi tâm, nhanh chóng đáp lời với giọng kiên quyết, thực sự khiến Tuyết Anh nghẹn lời, chỉ vì một nữ nhân mà đánh đổi tương lai như vậy? Quá hồ đồ! Nhưng... Nàng thích kiểu người như vậy.
-" Được... Được, không làm sư đồ thì làm tỷ đệ đi."
Nàng cười cười, vén nhẹ mái tóc về phía sau, để lộ ra vần trán cao, đưa sát mặt đối diện với Nhật Vy, búng nhẹ vào trán nàng một cái rồi hôn lên vệt đỏ đó, cái này gọi là vừa đánh vừa xoa chăng? Nàng nhanh chóng trở lại bình thường, vẫn lạnh lùng vẫn cao ngạo, như mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Nhật Vy xoa xoa đầu, gương mặt có chút âm u.
-" Tỷ tỷ.... Có phải tỷ nên có quà gặp mặt không?"
Vừa nói dứt lời, gương mặt âm u lúc nảy tiêu tán, nàng cười tươi như hoa, đưa tay biểu hiện thái độ xin xỏ.
Tuyết Anh cốc vào đầu nàng một cái, khoanh tay trước ngực, dậm chân một cái xuống đất, khiến bộ ngực căng tròn nẩy lên một cái như thạch... Thật muốn ăn, nàng biểu hiện ra gương mặt giận giữ, tay phải nắm lại thành quyền, nhìn thiếu niên đang xoa xoa đầu làm bộ dáng đáng thương, nghiến chặt răng nói.
-" Tiện tay chôm luôn viên trúc cơ đan của ta... Mà còn vô sỉ đi xin quà? Ngươi đây thật đáng chết! "
-" Ai da.. Tỷ phải thông cảm cho ta đi... Nhà ta một người làm mà hai miệng ăn, không hành nghề thì chết đói a."
Nhật Vy gãi gãi đầu, rồi lại kéo Trúc Anh để nàng đối diện với Tuyết Anh, nàng lại đưa tay xoa xoa cái bụng của con bò sữa này, hôm nay bò sữa phản ứng rất lạ, dường như có chút ngoan, không còn phản kháng như mọi khi đi.
Tuyết Anh đỏ mặt, đưa tay che miệng ho khan vài cái, lấy ra một túi trữ vật nặng trĩu từ trong người, ném về phía Nhật Vy, nàng làm bộ dáng nghiêm túc nói:
-" Khi nào đứa trẻ được sinh ra rồi ta sẽ tặng thêm, còn hiện tại... Ta có chút túng thiếu."
Nói xong nàng không muốn mất mặt thêm nữa, thật sự quá mất mặt đi, nàng như vậy mà quà cho tiểu hài cũng không có, được rồi lần sau nàng sẽ đền bù vậy, nàng nhanh chóng đạp không rời đi, chỉ để lại hư ảnh màu lam nhạt từ từ phiêu miễu trong hư không.
Nhật Vy khó hiểu, vì cái gì nữ nhân này lại nói những lời như vậy, nàng lắc đầu vài cái, người điên không tính... Không tính đi, nâng túi trữ vật, cảm nhận lấy cân nặng, dùng tay nắn bóp vài cái, thật kì lạ không giống những túi trữ vật của đám người mà nàng giết cho lắm, nghĩ đến đây nàng liền sáng mắt, nhanh chóng đưa túi trữ vật cho Trúc Anh giữ, không nói thêm một lời, nhanh chóng thu thập túi trữ vật.
Lục soát từng cổ thi thể, lấy đi tất cả nhũng thú có giá trị trên người đám hắc y nhân, tiện tay cảm thán, chết mà không còn xác đáng thương! Nàng chôn cất xong đống thi thể, mới tận hưởng thành quả của mình.
-" Lũ Nghèo! "
Nàng gương mặt thật sự vô cùng khinh bỉ, nhiều người như vậy mà chỉ có 56 viên hạ phẩm linh thạch, đến một viên trung phẩm cũng không có, còn nghèo hơn cả nàng!
Nàng có chút không nghĩ ra, vì cái gì Trúc Anh không giống như thường ngày làm nũng với nàng, hết bệnh tham tiền? Không thể được... Vì cái này là ăn sâu vào trong máu a.
-"Bụp."
Trúc Anh ôm chặt lấy Nhật Vy từ phía sau, nàng làm quá nhanh chóng, nhưng lại không báo trước, khiến nàng có chút không ngờ, dự định tháo tay Trúc Anh để quay lại nhìn gương mặt ngốc nghếch của nàng ta, chỉ là nàng ta ôm thật chặt đi.
-" Một lần thôi, lần này thôi được không... Đây là lần cuối."
-" Hửm? Cuối cái gì? Ngươi làm ta rối quá, giải thích đi."
Chỉ là Trúc Anh im lặng, cuối đầu xuống tham lam ngửi lấy cơ thể của Nhật Vy. Hừ! Cũng chỉ như vậy, đúng là Nhật Vy lo lắng... Thật thừa đi.