Chương 40: Do Dự

Chạy một hồi lâu, Nhật Vy cũng thấm mệt, không biết ai nói luyện khí đại viên mãn là có sức khỏe vô song, đều là nói nhảm, hai người các nàng lại bắt gặp một con đường bắt xuyên qua khu rừng, đây là một con đường đủ cho hai đến ba chiếc xe ngựa đi song song nhau, nên nó không được lót nền gạch như trong kinh đô, mà chỉ là một con đường đất, khá không an toàn khi di chuyển với tốc độ cao, nói đúng hơn là chuẩn một cái đường mòn.

Đưa mắt về phía xe ngựa đang bị một đám hắc y nhân vây quanh, dường như là thổ phỉ, cũng có thể đơn thuần là ám sát, bọn hắn gần 10 tên luyện khí tầng bảy, tầng tám vây lấy chiếc xe ngựa màu đỏ, được trang trí rất công phu, chắc là người của quý tộc hoặc hoàng thất gì đó, nàng không quan tâm, dự định rời đi, chỉ là Trúc Anh kéo lấy áo nàng.

-" Không cứu bọn hắn sao?"

-" Ngươi muốn cứu?"

Trúc Anh nghe vậy chỉ gật gật đầu, gặp người hoạn nạn thì nên giúp, không phải đó là điều hiển nhiên sao?

-" Vậy nếu bọn hắn ẩn giấu tu vi thì sao? Có thể ta và ngươi đều bị liên lụy. "

-" Nhưng nếu thấy người gặp nạn mà không cứu thì..."

Nhật Vy chỉ thở dài, đúng là " Ngốc " thật, nàng đã nói đến vậy rồi mà vẫn còn có ý định muốn cứu người, chắc gì những kẻ trong xe kia đã là người tốt, chắc gì bọn hắn không đánh lại mấy tên hắc y nhân đó.

Đưa mắt về phía hai người, một nam, một nữ, người nam sở hữu gương mặt vuông vứt, trông có chút hung hãn, lưng hùm vai gấu, thân hình cao to đồ sộ, mái tóc dài xù rối búi lên thành một bó phía trên đầu, khiến hắn giống như mấy kẻ từ miền núi xuống, hắn vác một cây rìu trên vai, bộ quân phục được điêu khắc chữ " Đại Việt " ở ngay trung tâm, khiến Nhật Vy có chút nhíu mày, vì sao người của " Đại Việt " lại đến " An Nam " không lẽ là sứ thần, không đúng... Vì nếu là sứ thần thì phải có rất nhiều người hộ tống, làm sao có thể lác đác một hai người như vậy được...

Thực chất nàng đã đoán gần đúng, nữ nhân kia chính là đại công chúa của " Đại Việt " muốn qua sứ " An Nam " vì muốn có thêm hảo cảm, thực sự không ngờ lại bị ám sát, đáng lý nàng không nên dùng kế tách binh làm giả đường lộ trình... Không đúng.

Nàng nhanh chóng, lách người một cái, nhảy lên nóc của cỗ xe ngựa, nhìn nam nhân với gương mặt không có chút cảm tình, nàng không ngờ người mà nàng cứu sống, lại trả ơn nàng bằng cách này, chỉ cần nàng chậm một bước thì lưỡi đao đó đã đâm thẳng vào trong người nàng rồi, không ngờ tên nam nhân này lại là gian tế.

-" Vì cái gì? "

-" Xin lỗi... Ta không muốn cả đời làm một tiểu binh theo bên cạnh người đại công chúa, ta muốn trở thành hoàng đế, chỉ cần ta ngủ với người, ta sẽ có huyết mạch của Việt nhân."

Hắn chưa kịp nói thêm một lời, liền trợn mắt, mạnh hộc một ngụm máu, nhanh chóng ngã xuống tắt thở.

Nàng cũng chỉ thở dài, một người có tham vọng quá lớn nếu như không khôn ngoan, thì chỉ có thể bị người khác lợi dụng, nàng dù biết hắn phản bội nhưng thực sự, nếu hắn quay đầu, biết ăn năng, hối lỗi, thì nàng vẫn sẽ tha mạng cho hắn, chỉ là đó là điều không thể đối với đám người hắc y nhân, ai đời lại để dấu vết để người ta nắm thóp?

Bọn người không nói nhiều chỉ đứng nhìn nàng, nhiệm vụ của bọn hắn không chỉ là giết nàng, mà còn là viên trúc cơ đan trong tay nàng kìa, chỉ cần viên trúc cơ này vào trong tay Cửu Gia thì không chỉ " An Nam " mà toàn bộ tu chân giới đều phải quỳ gối dưới chân ngài, rồi bọn hắn sẽ được tôn vinh như công thần vì là tay chân đắc lực của ngài, đám người mang theo lòng thành kính nhớ đến những lời mà người tên Cửu Gia kia nói, thực chất tu chân giới coi cảnh giới trúc cơ chỉ như kiến cỏ, chỉ có những người của phàm nhân đại lục, mới nghĩ trúc cơ đã có thể phi hành, đã có thể thành tiên, hưởng cuộc sống trường sinh.

Nhưng hoàng tộc thì khác, bọn hắn biết rõ điều này, thậm chí lão tổ của bọn hắn đã đến cảnh giới nửa bước " Phá Không " Có thể dễ dàng thuấn di vạn dặm, còn phi thăng là viễn tưởng, trường sinh là không thể vì không hề tồn tại tiên nhân, đó chỉ là những lời gạt người, cùng lắm khi tu hành đến cảnh giới nửa bước " Phá Không " Thì người ta có thể sống đến vạn năm, còn phi thăng là không tồn tại, lời đồn từng nói rằng một khi có người đạt cảnh giới Phá Không... Thì có thể phi thăng tiên giới, đăng lâm trường sinh, tuy nhiên đó cũng chỉ là truyền thuyết.

Nàng cau mày, vốn nàng không thể triển lộ toàn bộ thực lực trước mắt phàm nhân, nếu không mọi sự mà hoàng thất gây dựng trong mắt dân chúng đều bị phế, mọi người sẽ nổi dậy truy cầu trường sinh, chứ không chỉ có những tán tu nữa, việc sụp đổ của đất nước là chắc chắn.

Càng đau đầu hơn, là khi nàng muốn giết đám người này nhưng lại có kẻ khác, chỉ nhìn chằm chằm không có ý định giúp đỡ, biết nàng ẩn giấu thực lực? Không đúng, nếu như vậy thì bọn hắn đã sớm chạy, việc gì phải núp ở đó xem kịch, trừ khi... người này có bệnh trong người.

Nhật Vy cũng không khác nàng ta là bao, trong đầu liên tục suy nghĩ lí do nữ nhân đó không đem theo thị vệ... không phải là quá kiêu ngạo chứ?

Nàng lắc mạnh đầu một cái, cứ tình trạng này nữ nhân đó sẽ bay đầu mất, nhìn về phía công chúa đang bị đám người liên tục chém vào người mà chỉ có thể khó khăn né tránh.

Nhật Vy vẫn có chút không biết nên làm gì... cũng đúng thôi, trước đây nàng đều nghe lời " Tỷ tỷ " Mấy việc như đưa ra quyết định... Thật sự mà nói, nàng rất tệ, không để ý tới nàng, Trúc Anh nhảy xuống dưới, vung một đao chém bay đầu một tên trong đám hắc y nhân, bọn hắn có chút hỗn loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, không có chút mảy may để tâm đến đồng đội vừa bị chém phăng đầu, bọn hắn người cầm đao người cầm kiếm, liên tục lao về phía hai người đánh giết.

Nhật Vy nhíu mày, nàng cho rằng Trúc Anh quá hấp tấp, nhưng cũng không bao lâu, nàng cũng nhanh chóng tham chiến.

Một thanh trường thương đâm thẳng về phía nàng, nhanh chóng lách người bật nhảy một vòng rồi đấm một quyền vào người hắc y nhân, đưa tay tiếp nhân thanh trường thương từ trong hư không, nàng có chút không quen tay, vì lúc trước nàng cho dù bị bắt nạt, thì cũng chỉ ngồi nhìn, còn bây giờ, đừng nói đến việc lấy thương từ hệ thống, thực sự không quen tay, đôi khi nàng còn không nhớ hệ thống có cây thương này, thương kĩ này đương nhiên là hệ thống tặng rồi, mà cũng chẳng phải loại tốt gì, cũng chỉ là sơ cấp thương kĩ.

Nàng tay phải cầm thương, xoay người một cái đâm thẳng vào hắc y nhân đang vây đánh Trúc Anh, nhíu mày một cái lại né một thương của tên hắc y nhân khác, không đúng... nàng chỉ đánh với hai người đã khó khăn như vậy... Làm sao một luyện khí kì như công chúa kia có thể cùng với đám người kéo lâu đến như vậy.

Lau mạnh mồ hôi trên tráng, cắn răng hất một cái, khiến cây thương của tên hắc y nhân bị nhấc bỗng lên không trung, hắn mất vài giây thủ thế, chỉ là nàng nhanh chóng đưa thương xuống gạt đi thanh kiếm đang đâm thẳng về phía nàng, nhanh chóng xoay người đá vào hạ bộ của tên hắc y nhân cầm thương, khiến hắn chưa kịp đâm thẳng ngọn thương vào người nàng đã phải ôm lấy hạ bộ, thật sự không nói võ đức? Nhìn hắn ôm lấy hạ bộ đau đớn nàng lại tiến về phía hắn, mạnh đâm xuyên qua đầu của hắn,hắc y nhân dùng kiếm cũng không phải phế vật hắn nhanh chóng vào thế dụng lực hướng về phía nàng đâm một kiếm.

Nhật Vy lộn ngược một vòng về phía trước, kéo theo cái xác của hắc y nhân cầm thương đi theo, làm cho đường kiếm của tên hắc y nhân còn lại chém đôi cơ thể của hắn, khiến nội tạng của hắn bị chém đôi, máu bắn vào mắt tên hắc y nhân dùng kiếm, nàng lùi người lại đâm cây thương vào mắt phải của hắn, lùi quá đà vì một mảnh nội tạng của tên dùng thương mà ngã người một cái.

Trong đầu nàng lúc này suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nàng cũng sắp gặp lại tỷ tỷ rồi, không cần phải nhớ đến tỷ ấy nữa, muội sắp gặp tỷ rồi, tỷ chờ muội một chút... Sẽ rất nhanh thôi, chỉ là công chúa như tạt một gáo nước lạnh vào mặt nàng, tay trái kéo lấy áo nàng, tay phải nắm lấy lưỡi đao đang chém tới, nhíu mày một cái, đá một cước vào bụng nàng, khiến nàng văng thẳng vào tên cầm kiếm lúc này, hắn đang định dùng kiếm kết liễu Nhật Vy, thật không may, nàng ta dù có bị đá văng cũng không buông thanh trường thương, ngay tại góc độ vô cùng hoàn mỹ này, mũi thương đâm xuyên đầu của nam nhân cầm kiếm.

Nàng ngã thẳng vào người hắn, có chút đau ở bụng, xoa xoa một vài cái, nhanh chóng đứng dậy hai tay dùng lực rút cây thương đâm xuyên qua đầu hắn, chắc vì mũi thương bị ghim sâu xuống đất nên nàng có chút mất thời gian mới rút ra được, dùng chân đạp lên cổ hắn một cái khiến đầu hắn cùng trường thương tách rời, nàng quay lại nhìn thì thấy tất cả hắc y nhân đều đã bị hút sạch máu huyết, giống như một cái xác khô, mặc dù cả người bọn hắn bị phủ kín toàn bộ bằng đồ đen, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được da thịt của bọn hắn đã bị hút khô, thật sự có chút rợn người.