Chương 39: Thần Cấp Linh Căn ( Tốt hay Xấu )

Nhật Vy tiếp tục bế quan, từ lúc xảy ra chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát kia nàng dường như có chút mất tập trung, đến khi dùng tinh thần hỏa luyện hóa linh khí thành dịch thể cũng thất bại, nói cho đúng thì với tư chất của nàng, thất bại là điều không tưởng, vì theo như Trúc Anh nói thì nàng có thần cấp linh căn, có thể nói nàng là thiên tài trong thiên tài vì Thần cấp linh căn chỉ có một thuộc tính linh khí, mà nàng còn là hỏa linh căn đơn nhất, không quá trăm năm không thể xuất hiện.

Những cấp độ tiếp theo như Thiên cấp linh căn chỉ cần song hệ linh căn được chia thành ba loại : Khắc chế song linh căn, cụ thể hơn là hai loại thuộc tính linh khí khắc chế nhau, tiếp theo là cân bằng song linh căn, hai loại thuộc tính có thể dung hòa với nhau, gồm : Mộc - Thủy, Mộc - Thổ, Thổ - Thủy..., cuối cùng là tệ hại nhất, cùng hệ song linh căn, có thể nói loại linh căn này trời sinh là lô đỉnh, với thuộc tính linh khí không khắc chế cũng không dung hòa, ngược lại bọn hắn chỉ có một thuộc tính nhưng lại tu luyện gấp đôi Thần cấp linh căn.

Địa cấp linh căn là những người có ba hệ thuộc tính linh khí, Phàm cấp linh căn thì có đến bốn hệ thuộc tính, Phế cấp linh căn là ngũ hành thuộc tính.

Gương mặt lờ đờ, đôi mắt mơ màng, Nhật Vy bắt đầu rời khỏi trạng thái tu luyện, không biết vì sao đến bước cuối cùng nàng lại thất bại, thở dài một cái rồi lắc mạnh đầu, tiếp tục đánh thẳng lên Dịch Linh kỳ, chỉ là khi nàng thành công luyện hóa linh khí thành dịch thể thì lượng linh dịch được rót vào trong linh căn liền nhanh chóng bốc hơi.

-" Đừng có tốn công vô ích, ngươi là Thần cấp hỏa linh căn, nói đúng hơn thì ngươi có linh căn luôn được thiên hỏa tôi luyện, giống như một lò lửa đang nóng mà ngươi hất nước vào vậy... đương nhiên kết quả thì nó sẽ trở lại dạng khí thôi."

" Ta biết ngươi sẽ hỏi nên nói luôn, nếu muốn đánh thẳng lên dịch linh kì đối với ngươi là vô vọng, trừ khi có trúc cơ đan thuộc tính thủy."

Nhật Vy nghe Trúc Anh giải thích, nhẹ nhíu mày, đôi mắt từ nảy đến giờ nhắm nghiền, liền từ từ mở ra, đôi đồng tử màu nâu đậm nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp với tà áo dài màu xám tro,bầu ngực khủng bị ép chặt làm lộ ra đường cong quyến rũ, mỗi lần nàng hô hấp thì lồng ngực không ngừng nhấp nhô, có chút... nẩy!

-" Ngươi không bận bikini à? Hay đổi hứng?" Nàng với ánh mắt nhàn nhạt khinh thường, nhếch môi cười, hỏi với giọng điệu biết thừa.

-" Ừ đổi gió một chút, dù sao ngươi không mở hệ thống thì ta vẫn sẽ bị người khác nhìn thấy." Nói xong, nàng tiến về phía Nhật Vy, nằm lên đùi nàng ta, nhìn gương mặt xinh đẹp đang khẽ cuối đầu nhìn mình, Trúc Anh có chút thích cảm giác này.

-" Nói như ngươi chỉ cần sử dụng hỏa linh khí là được rồi." Nhật Vy giãn mày, đôi môi anh đào nhè nhẹ cười, đưa tay tách một sợi tóc của Trúc Anh.

-" Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi nghĩ tới? Còn không phải do bí tịch thất truyền mới gây ra vấn đề này?" Trúc Anh có chút khinh thường, thật sự kiến thức về giới tu chân của Nhật Vy là quá ít, nói khó nghe là không biết một chút gì, không được... nàng phải giúp Nhật Vy tập làm quen với giới tu chân a, nếu không có khi trở thành đại lão Nguyên Anh lại bị thằng nhóc Kết Đan lừa thì chết mất.

-" Đang suy nghĩ gì đó? Nói xấu ta đúng không?" Nàng cau mày, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, nắn lấy má của Trúc Anh véo nhẹ một cái.

-" Không có nha, đừng vu khống cho người tốt." Nàng khó xử nhìn Nhật Vy, nhìn nàng thật sự rất giống một con thỏ con đang sợ hãi vì bị phạt a.

Sực nhớ ra điều gì đó, nàng thoát ly khỏi cặp đùi mềm mại của Nhật Vy, áp sát mặt vào mặt nàng ta, kiên quyết nói; " Chúng ta đi phiêu bạt giang hồ đi."

-" Hửm... ý ngươi là muốn ra ngoài thăm thú hồng trần?" Nàng đưa tay đẩy Trúc Anh ra, hai tay không ngừng véo má nàng ta, nhìn gương mặt xinh đẹp bị nàng véo nhẹ giống như cục bột vậy giãn ra một chút rồi lại trở về như bình thường, trong lòng không ngừng cảm thán " Dẽ Thương quá! "

Trúc Anh phồng má, kéo hai tay Nhật Vy xuống đặt trên đùi, không muốn nàng cứ tùy ý nắn bóp mặt của mình.

-" Sao lại nói khó nghe vậy... ta với ngươi đi chứ đâu phải mỗi mình ta."

Nhật Vy hai tay chóng cằm, nhìn nữ nhân này ngại ngùng đỏ mặt, nàng biết Trúc Anh là muốn tốt cho bản thân, nếu ở lâu quá tại một chỗ có khi lại trở thành người sợ tiếp xúc từ lúc nào không biết nha.

-" Khó nghe chỗ nào? Ngươi nói thử nói cho ta biết?"

-" Ở... ở... chỗ..." Trúc Anh có chút không biết khó nghe chỗ nào, đáng lẽ nàng nên suy nghĩ thật kĩ trước khi nói mới phải, để bây giờ leo lên lưng cộp lại không biết làm sao xuống, đúng là có chút khó xử, nàng có nên nói với Nhật Vy nàng chỉ tiện miệng nên nói không đây.

Nhật Vy búng trán nàng một cái, để lại một vết đỏ ngay giữa tráng của nàng, hai tay ôm lấy tráng, chút tâm tư của nàng Nhật Vy đã thấu từ lâu, nhìn Nhật Vy chóng tay xuống đất, lấy đà ngồi dậy, nàng có chút không hiểu vì sao mới bế quan lại nhanh như vậy kết thúc rồi, trán có chút đau, tầm mắt bị che mờ, hình như nàng sắp khóc thì phải, đúng là nữ nhân xấu xa, vì sao lại làm nàng đau chứ.

Nhật Vy nhìn nữ nhân đang ngồi dưới mặt đất, đôi mắt như sắp khóc trong lòng có chút cảm thán " Thật Ngốc Nha." Nàng đưa tay về phía Trúc Anh, chỉ là nàng ta quay mặt đi chỗ khác, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, đôi má hồng có chút phồng, đôi môi đỏ chu ra như đang giận hờn ai đó, nàng khẽ thì thào nhỏ đến mức chỉ có nàng mới nghe được " Muốn Bế Cơ".

Dường như là hiểu ý nàng, cũng có thể là ý định ban đầu của Nhật Vy đã là như vậy, đưa tay bế nữ nhân đang ngồi ở tư thế nửa quỳ lên, hình như nàng ta khá thích kiểu bế công chúa này, từ khi luyện hóa linh khí thành dịch thể, cơ thể nàng không ngừng được bồi bổ, việc bế một nữ nhân với trọng lượng như vậy, đối với nàng không là gì.

Chỉ là một người 1m5 bế người 1m64 thì có hơi không cân xứng, nhưng các nàng thích là được.

Trúc Anh đỏ mặt, đôi mắt không thể nhìn vào thẳng vào mắt Nhật Vy, nên đành cuối gằm mặt, hai tay nắm thành quyền đánh đánh nhẹ lên người nàng, giống như âu yếm, giống như hờn đánh vì hờn dỗi.

-" Ai bảo ngươi bế ta chứ, còn là kiểu bế đáng xấu hổ này..."

-" Không thích?"

Trúc Anh càng thêm đỏ mặt, nhanh chóng lắc lắc đầu, áp sát mặt vào lồng ngực Nhật Vy, hai tay quàng qua sau cổ ôm chặt lấy nàng, tham lây ngửi lấy mùi thơm từ cơ thể Nhật Vy, nói đúng hơn gần như nàng muốn hôn vào ngực Nhật Vy kìa.

Nhật Vy cười nhẹ, nhanh chóng rời khỏi nơi bế quan, hai tay bế Trúc Anh, hai chân chạy với tốc độ cao, cố gắng né tránh toàn bộ chướng ngại vật trước mắt, có những con côn trùng hay rắn, rết xuôi xẻo thì bị nàng vô ý giẫm cho nát nhừ, nàng di chuyển nhanh đến mức hai tai chỉ nghe thấy tiếng " Vù Vù..." cũng đúng thôi cơ thể nàng chỉ mới được bồi bổ gân thịt, còn ngũ quan thì vẫn như cũ, trừ khi lên được trúc cơ nếu không thì sẽ rất bất tiện khi giao chiến.