Trời âm u tĩnh mịch, yên lặng đến đáng sợ bây giờ trong phủ chỉ còn lại một mình Diệp Phàm, mọi người đã về từ sớm, riêng Khương Lập đã bị hắn đuổi đi.
Gió lạnh nhàn nhạt lướt qua, dưới ánh trăng là một cái áo trắng nam tử, gương mặt đau thương đang đứng như trời trồng miệng lẩm bẩm. " Vì sao..... vì sao vậy.."
Hắn gằn giọng tự hỏi: " Vì sao vậy, chẳng phải nói khi ta làm việc tốt hành thiện tích đức thì sẽ có được cuộc sống hạnh phúc sao? vậy còn những lời các ngươi đã hứa với ta thì sao? ca ca ngươi đã hứa khi ta mười sáu sẽ đưa ta đi đến kinh thành đi dạo thanh lâu, Phụ thân chẳng phải ngươi đã hứa với ta sẽ cùng ta luyện võ vào mỗi tối . Mẫu thân ngươi đã hứa với ta sẽ tự tay nấu canh cho ta, các ngươi còn hứa sẽ mãi mãi bên ta, vì sao các ngươi lại thất hứa."
Hắn ngộ ra rồi hắn thật sự ngộ ra rồi, từ nay về sau trong cuộc đời của hắn dù ngắn hay dài dù tươi đẹp hay bi thống vĩnh viễn thiếu đi các người. Đời trước hay đời này cũng vậy hắn chú định vĩnh viễn phải cô độc.
- "Con người khi nào cảm thấy sợ hãi nhất cô độc nhất có phải là khi ta một mình chống lại thế gian? không hay chỉ là đối với ta, khi cô độc nhất chính là khi vĩnh viễn mất đi thân nhân, bằng hữu." Nước mắt tuôn rơi trên gương mặt anh tuấn, bây giờ đã trở nên vô cảm hắn lẩm nhẩm.
Hắn tự vấn trong dằn vặt đau khổ, bi ai của hắn ai có thể hiểu được? hạnh phúc sao? vĩnh viễn không còn, vĩnh viễn mất đi hạnh phúc khi được ở bên gia đình, hắn cô độc, hắn bi ai, hắn hận, các người có hiểu được? vĩnh viễn không, chỉ khi thử cảm thụ thì mới có thể hiểu được cảm giác đau thương của hắn.
Cứ như vậy trôi qua năm năm, hắn ngày ngày đến tửu lầu, giống như một con sâu rựu, uống cho đến khi say, uống cho quên đi hết ưu thương dằn vặt, hắn chỉ uống vì cô độc chỉ uống vì mệt, hắn nghiện rựu sao? không, đúng hơn ta nên nói hắn nghiện cảm giác quên đi đau khổ, bỏ lại những mệt mỏi của cuộc sống, chìm sâu vào hơi men, các người có thể khinh bỉ, có thể coi hắn là yếu đuối vì các người chưa từng cảm thụ bi thương, không thể cảm thụ, không thể hiểu thì các người có cái gì tư cách mà khinh miệt hắn? bảo hắn đứng dậy sao? bình tĩnh sống tiếp? đừng làm ta buồn cười.
Một người đàn ông trung niên trên khuôn mặt có nét tan thương không còn là người luôn lạnh mặt, không còn một người luôn luôn đằng đằng sát khí, không còn lúc nào cũng trang bức, cường điệu hóa mọi vấn đề, hắn bây giờ chỉ là một thúc thúc, là thân nhân cuối cùng của Diệp Phàm.
Giọng nói của hắn có pha một chú bi thương cũng như là đau khổ khi nhìn thấy đứa cháu của mình sống dở chết dở: "Tiểu Phàm chúng ta về thôi."
Hắn nhẹ nhàng đưa tay Diệp Phàm qua vai, rồi lẳng lặng trả tiền rựu đưa hắn về, mặc dù hắn biết rằng Diệp Phàm sẽ lại chạy ra mộ phụ mẫu rồi ngủ nhưng hắn vẫn đưa Diệp Phàm về vì hắn là thúc thúc, là thân nhân cuối cùng.
Năm năm cuộc sống của hắn cứ như vậy, phế vật sao? các người đang suy nghĩ như vậy đúng không? buồn cười những kẻ chưa từng cảm thụ đau thương, lại lấy đau thương người khác làm vấn đề để chế giễu, hắn uống thì sao? hắn có vì nghiện rựu mà uống? hắn yếu đuối sao? trước đó hắn có như vậy không? tâm tính của một người khi bị đã kích các ngươi có hiểu? có một lần cảm thấy vì hắn mà bi thương? ta đoán là chưa, vì đối với các người, hắn là chủ đề để chế giễu, đúng không? vì sao không nhìn vào lúc hắn làm việc thiện, vì sao phải là lúc hắn yếu đuối nhất các ngươi lại chế giễu, nếu là các ngươi, các ngươi có cười, vẫn tiếp tục sinh hoạt như thường, nếu có thì ta không còn gì để nói.
Sau khi uống rựu say hắn đều đến mộ của phụ mẫu mà ngủ, bởi vì hắn uống rựu là vì muốn sống trong hồi ức tươi đẹp khi phụ mẫu, ca ca của hắn còn sống. Hắn ngủ với đất vì hắn không muốn cảm nhận cái lạnh từ lòng người, những kẻ lúc trước hắn từng giúp đỡ bây giờ chỉ muốn tránh xa hắn, càng xa càng tốt, hắn ngủ với đất nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi ấm của gia đình, nơi thật sự tồn tại tình người.
Diệp Hoàng đứng từ xa nhìn lại, đôi mắt đượm buồn, tay chắp lại sau lưng, gió thổi làm bộ trường bào phất phơ, hắn luôn dằn vặt tự trách bản thân hắn thân là tu tiên giả vậy mà ngay cả khi mình bị diệt tộc cũng phải nhờ người khác thông báo, khi hắn biết tin thì gia tộc đã bị diệt rồi, khi hắn biết tin thì cháu của hắn đã thật sự chết tâm rồi.
Ngày mai có lẽ ta nên hướng dẫn nó tụ khí, cho dù là không có linh căn, hắn cũng có thể trở thành võ phu thời gian tiến giai võ phu cũng tốn khoảng ba năm rồi, được bao lâu hay bấy lâu vậy.* Diệp Hoàng nội tâm thở dài, hắn thở dài một phần là vì nếu Diệp Phàm đi trên con đường võ phu có lẽ tương lai sẽ ứng nghiệm, cũng có thể hắn tiến giai thất bại mà chết lúc nào không hay.................................................................
Trời đã sang đông, vẫn như thường lệ, Diệp Phàm vẫn khoác một bộ áo ngoài màu tuyết dự định đi đến quán rựu. Chỉ khác một chút ngoại hình hắn đã thay đổi từ thiếu niên anh tuấn đã trở thành thanh niên cao ráo, chừng khoảng 1m80 nhưng lúc nào trên gương mặt cũng là nét u buồn, đôi mắt đục ngàu mờ mịt, quần thâm dày thành vòng, đầu tóc bù xù rối bời, trông vô cùng giống ăn xin, nhưng đó là khi hắn không có bộ trường bào màu tuyết, trông hắn lúc này giống như tên công tử ăn chơi xoa đọa, cũng đúng miêu tả đó rất hợp với hắn lúc này.
- "Tiểu Phàm." Diệp Hoàng nhìn hắn bằng ánh mắt ưu thương, chắp tay sau lưng.
Vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc, hắn nhíu mày một cái, rồi hướng ánh mắt vô hồn về phía Diệp Hoàng, hắn hỏi: "Người muốn nói gì với con thúc thúc."
-" Con có muốn báo thù không?" Đôi mắt ánh lên một tia kiên quyết, hắn cắn chặc răng đưa ra câu hỏi.
Lúc này Diệp Phàm hít sâu đã có chút sinh khí nhưng vội vụt tắt hắn hỏi: "Trả thù? bằng cái gì đây? không lẽ ta đến chỗ hắn hô hào đòi giết hắn sao? hay người muốn ta tu hành hà hà ."
Hắn cười lớn tựa hồ như điên loạn, cơ mặt căng ra, cười đến toét cả miệng, rồi lại ôm bụng cười như một tên tâm thần, hắn nói: "Năm năm trước khi phụ mẫu vừa mất, ta đã biết trên đỉnh của phong sơn có một vị tiên giả ở đó, ta liền đi cầu đạo ta đã quỳ ba ngày ba đêm ở đó, để được cái gì người biết không? ha ha ha để rồi tiên nhân đi ra hắn chỉ nói tâm trí ta kiên định nếu như ta có linh căn thì ta nhất định sẽ trở thành cường giả, nhưng thật đáng tiếc ta không có linh căn, đời này ta không thể thành tiên, hắn bảo ta về đi đừng tốn công vô ích, ta là phế vật ngay cả báo thù cũng không thể hahaha." Hắn cười nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi, tựa hồ ai đó vừa đâm thêm một nhát dao nữa vào trong tim hắn, hắn đau khổ, hắn bi ai, nhưng ai có thể hiểu cho hắn? ai có thể giúp hắn đây, các người sao? hắn không cần, thật giả dối, thật đáng khinh, lòng người sao? đừng làm ta sợ.
- "Ngươi không thể tu tiên nhưng nếu ngươi tinh thông phù triện hay bói toán như ta vẫn có thể..." Diệp Hoàng đưa tay ra định chạm vào hắn, đôi mắt ôn nhu như nước, như muốn làm hắn bình ổn tâm tình.
Hắn né phắt người ra, không muốn Diệp Hoàng chạm vào người, Diệp Phàm nhìn hắn với ánh mắt bất cần, tựa hồ điều vừa nghe thấy là thứ nhảm nhí nhất hắn từng nghe được, không để Diệp Hoàng nói hết hắn đã ngắt lời: "Để làm gì? ta truy cầu tiên đạo là vì báo thù, người nói ta đi học bói toán để làm gì chứ hahaha, người đừng làm ta cảm thấy buồn cười nữa thúc thúc."
Diệp Hoàng cuối gầm mặt xuống, không biết vì cái gì, hắn lại ngẩn đầu lên nhìn Diệp Phàm rồi nói: " Ngươi có thể trở thành võ tu."
Gương mặt Diệp Phàm vẫn còn nét nghi hoặc, cũng đúng danh xưng võ tu này là lần đầu hắn nghe được, Diệp Hoàng nói tiếp: "Người tu hành chia thành người tu võ và người tu tiên, còn có người tu đạo nhưng có một số rất ít nên ta sẽ không nói đến."
"Người tu võ dung nhập linh khí vào xác thịt gân cốt, người tu tiên dung nhập linh khí vào linh căn, người tu đạo cảm ngộ đạo bản thân dung nhập đạo bản thân vào trong thiên địa nhưng cách này trăm nghìn người thử thì mới có một người thành tiên, cho dù ngươi có ngộ ra đạo bản thân thì cũng rất khó mà dung nhập đạo của chính mình vào trong trời đất, vì vậy ngươi không có duyên với tu tiên, nhưng không nói là ngươi không thể tu võ những cảnh giới của người tu tiên ngươi phải nghe thật kĩ không được bỏ sót một từ nào."
"- Luyện khí có cửu trọng.
- Dịch linh sơ kì - trung kì - đại viên mãn.
- Kết đan sơ - trung - đại viên mãn.
- Hóa anh sơ - trung - đại viên mãn.
- Nhập thần sơ - trung - đại viên mãn
- Phản hư, sau phản hư thì ta không biết có thể phi thăng cũng có thể không.
Người tu võ khi đến giới hạn nhất định của cơ thể, sẽ không tiếp tục kết đan như người tu tiên nên cảnh giới võ tu như sau:
- Võ đồ sơ - trung - đại viên mãn.
- Võ phu sau cảnh giới này mỗi người phải tự đi ra cách tu hành của bản thân, vì vậy người ta mới nói không linh căn là không thể thành tiên. ngươi thành công tìm ra cách tu hành của bản thân thì ngươi sẽ thắng thiên thành tiên, ta nghe nói mỗi khi tiến cấp cảnh giới võ tu thường sẽ bị thiên phạt, đương nhiên đó là với điều kiện ngươi không chết khi sáng tạo công pháp của bản thân."
Một mặt nghi hoặc Diệp Phàm hỏi: "Vì sao không sử dụng công pháp của những người đi trước để lại."
Diệp Hoàng thở dài, tay chắp đằng sau lưng, ngước lên trời rồi lại cuối xuống nhìn Diệp Phàm: "Nếu có thể thì ngươi nghĩ vì sao người ta lại nói không có linh căn là không thể thành tiên, nói cho dễ hiểu là không thể truyền thụ."
-" Ý người là không thể đưa công pháp bản thân mình sáng tạo cho người khác?" Diệp Phàm nhíu mày, gương mặt khó hiểu, khoanh tay lại, hướng ánh mắt về phía hắn.
- "Đúng vậy nếu ngươi tu hành trước mắt người khác thiên đạo sẽ che mắt, nếu ngươi đọc ra công pháp sẽ bị thiên đạo cấm ngôn, cho dù ngươi có ghi ra pháp quyết thì cũng chỉ có ngươi nhìn thấy. Phần còn lại là vì rất ít võ tu có thể thành công sáng tạo cảnh giới mới, phần lớn những người không có linh căn sẽ an nhàn một đời làm phàm nhân võ tu chỉ có những kẻ có chấp niệm với việc trường sinh hoặc trong lòng chứa oán niệm. Ta vốn không muốn cho ngươi thành võ tu nhưng ngươi sống như vậy có khác gì đã chết, vậy thì ta cho ngươi một cơ hội cũng như cho bản thân ta một cơ hội, Ngươi Có Muốn Thành Võ Tu?" Hắn nhấn mạnh câu hỏi, tựa hồ đây là quyết định mang tính thách thức nhất trong cuộc đời hắn.
- ''Ta muốn." Diệp Phàm cuối đầu xuống, nghiến chặt răng, hai tay nắm thành quyền, đôi mắt kiên quyết, trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
- "Ngươi có thể sẽ chết. " Diệp Hoàng hướng đôi mắt bi thương nhìn thẳng vào Diệp Phàm nói với giọng khàn khàn.
- "Ta vẫn muốn, ta muốn báo thù ta cần lực lượng, thúc thúc ta muốn thành Võ Tu." Gương mặt kiên quyết, trợn mắt lên nhìn về phía Diệp Hoàng, ánh trên đôi mắt của hắn là sự hận thù như muốn huyết tẩy nhân gian.
Diệp Hoàng nói thêm: " Thật ra nếu võ tu trước khi chết truyền thừa kí ức thì cũng có thể. Nhưng bất quá tỉ lệ truyền thừa là một - một nên không ai lại mang cách trường sinh của mình cho kẻ khác, cùng lắm thì đem nó xuống mồ thôi"
Diệp Phàm có một tia sinh khí, thả lỏng song quyền, thoát ly khỏi trạng thái cuồng nộ, trở lại bình thường, vuốt vuốt cằm: " Vậy ta tự sáng tạo là được, đường ta đi chính bản thân ta xây mới an toàn."