Chương 5: Người Tu Võ.

Trong mật thất ở Diệp phủ.

- "Ngươi phải tịnh tâm, làm theo những gì ta nói." Diệp Hoàng đứng trước mặt Diệp Phàm, tay chắp sau lưng, với ánh mắt vô cảm giọng lạnh lùng nói.

Diệp Phàm gật đầu, gương mặt không biểu hiện gì nhiều cảm xúc, ngồi xuống bắt chéo chân, hai bàn tay đan lại đặt dưới rốn nói: " Được ta nghe theo người thúc thúc."

Diệp Hoàng dường như vô cùng hài lòng, nhẹ cong khóe môi, ánh mắt tán thưởng, gật gật đầu nói: "Tốt tốt, hít không khí vào ngươi liền tưởng rằng khí đi sâu vào trong nhục thân bắp thịt xương cốt đó là dẫn khí, thở ra nhưng ngươi hãy cố giữ được bao nhiêu khí hay bấy nhiêu, nhục thân không giống linh căn nên việc dung nhập linh khí giữ linh khí ở lại khi hô hấp sẽ rất khó, nên ngươi phải cố gắng, nếu người khác cố gắng một thì ngươi phải mười nếu người khác mười thì ngươi phải trăm vì ngươi là võ tu."

Cứ như vậy ba năm trôi qua ngay lúc này Diệp Phàm đang bắt đầu luyện hóa linh khí đã hấp thu, để tấn thăng võ phu.

- "Dẫn ý thức thành lửa, luyện hóa linh khí thành dịch thể." Gương mặt vô cảm đôi mắt sâu không thấy đấy, Diệp Hoàng bắt chéo chân ngồi đối diện Diệp Phàm.

Hắn vừa dứt lời Diệp Phàm liền bắt đầu vào việc tu luyện, phân tách ý thức ra làm hai, một bên dẫn lửa một bên luyện hóa linh khí, hắn luyện hóa được một vùng đại não thì dừng lại, loạng choạng muốn ngã, nhưng cố sức dùng hai tay chống lên mặt đất, trụ vững, thở hồng hộc, cảm thụ đau đớn từ đại não, sự tiêu hao tinh thần lực nhanh chóng khiến hắn vô cùng mệt mỏi, cảm giác của việc tiêu hao tinh thần lực, khiến hắn muốn ngủ thiếp đi, thì như tạt vào hắn một gáo nước lạnh, đau đớn nhục thân cấp tốc truyền đến đại não, làm hắn nhanh chóng thoát khỏi trạng thái nửa ngủ.

- "Ta thất bại rồi ." Mồ hôi nhễ nhại, gương mặt trắng bệch đôi mắt đầy tia máu, hắn thở gấp, khó khăn nói với Diệp Hoàng.

Diệp Hoàng bình thản, để hai tay trước ngực Diệp Phàm, từ từ dung nhập bộ phận linh khí điều hòa cơ thể cho hắn.

- "Vậy thì tiếp tục, làm đến khi nào ngươi thành công thì dừng." Hắn vẫn vậy, vẫn là gương mặt vô cảm, nếu một lần thôi, chỉ một lần trên gương mặt anh tuấn, không phải là vẻ lạnh lùng, mà là gương mặt yêu thương, thì tốt biết mấy, có lẽ việc đau đớn của Diệp Phàm không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, nên hắn chỉ thản nhiên nói, như thể đó là điều bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, đúng vậy đó là điều hắn muốn các ngươi nghĩ, bởi vì hắn biết trong cái thế giới cường giả vi tôn này thương hại chỉ dành cho kẻ yếu, nếu cứ mãi nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương, thì mãi hắn chỉ có thể như vậy, bởi vì đơn giản thôi yêu thương đó là cần thiết, nhưng phải đúng người đúng thời điểm.

Hắn thu tay về, kết thúc một đợt truyền linh khí, sắc mặt hắn vẫn như vậy lạnh lùng, đó là điều đương nhiên vì so với số linh khí hao đi thì linh khí đã nén thành kim đan như hắn dường như là không đáng kể.

- "Nhưng thúc thúc, khi thần thức ta hóa thành thiên hỏa, khi luyện hóa linh khí cơ thể ta giống như thật sự bị hỏa thiêu." Diệp Phàm hướng ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc về phía Diệp Hoàng, có lẽ hắn đã sớm quen vẻ mặt lạnh lùng của thúc thúc, thì sao chứ? Diệp Phàm là vậy, là một tên yếu đuối luôn chỉ biết dựa dẫm vào người khác, luôn muốn ở một mình, nhưng vì sao lại sợ cô đơn? hắn cho dù có thấy gương mặt lạnh, thì hắn vẫn muốn hỏi, vẫn muốn một lần nữa nhìn thấy ánh mắt yêu thương.

Hắn nhìn chăm chú vào Diệp Hoàng mong đợi thúc thúc hắn sẽ nói gì đó, chỉ cần một lời nói, à... không đối với hắn chỉ cần một nụ cười yêu thương là đủ, hắn ngốc vậy đấy, hắn thật sự chỉ cần một nụ cười của thân nhân để an ủi, khó lắm sao? thật sự không khó, nhưng khó ở chỗ hắn đã bước trên con đường thành tiên, nếu Diệp Hoàng tiếp tục làm chỗ dựa cho hắn, thì trên con đường mà hắn cố đi, có thật sự đi đến tận cùng? có dũng khí một mình bước qua mọi khó khăn? hay hắn lại là một con dao lần nữa đâm thẳng vào tim thằng bé, yêu thương càng nhiều khi mất đi lại càng đau đớn, hắn thà trong mắt Diệp Phàm hắn giống như một người qua đường, chứ không muốn trở thành chỗ dựa trong phút chốc rồi lại khiến thằng bé đau càng thêm đau, đôi khi yêu thương không phải chỉ có thể nói bằng lời, nếu người đó mãi cất trong tim, lặng lẽ yêu thương, thì đó mới là đáng trân trọng.

Diệp Phàm muốn chỗ dựa sao? xin lỗi từ khi bước vào tiên lộ, hai từ chỗ dựa đã sớm hóa vào trong hư vô, thân nhân, bằng hữu không thể mãi cùng ngươi, dựa dẫm vào người khác chỉ càng khiến ngươi trở thêm nhu nhược, càng nhanh chóng chết đi mà thôi.

- "Nếu như ngươi có linh căn thì sẽ không cảm thấy đau đớn vì linh căn là một bộ phận tách riêng với nhục thân, nhưng ngươi là võ tu không có đan dược dành cho võ tu, nếu vậy thì ngươi không thể đi tiếp con đường này rồi." Hắn thở dài, lắc nhẹ đầu, không biến hóa gì nhiều tâm tình, đưa ánh mắt như đã dự đoán trước về phía Diệp Phàm.

Hắn tựa hồ như muốn đứng dậy, rời đi, cảm thấy thật sự, thất vọng về Diệp Phàm, bất quá hắn liền nghe thấy thanh âm mệt mỏi, nhưng vô cùng kiên quyết của Diệp Phàm, những lời nói, hành động của Diệp Hoàng đã khiến hắn hiểu rõ, hắn nhớ ra rồi, hắn không còn là đứa trẻ, không còn là đứa trẻ luôn nhào vào lòng ca ca, không còn là đứa trẻ ngây thơ, hắn là Diệp Phàm, là một nam nhân, là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.

- "Thúc thúc ta hiểu rồi ta sẽ tiếp tục." Diệp Phàm cắn răng, khuôn mặt đỏ bừng tiếp tục luyện hóa linh khí, vì hắn biết rằng đây là con đường duy nhất mà hắn có thể đi, để hắn có lực lượng báo thù.

Diệp Hoàng suy nghĩ một chốc, cảm thấy bi thương dằn vặt, hắn thật sự rất đau, nhìn thấy Diệp Phàm như vậy, khiến hắn càng thêm đau đớn, khi ca ca hắn chết đi, đau thương của hắn không thua kém gì Diệp Phàm, cái khác giữa hai con người, chính là ở lí trí, hắn ưu thương, hắn dằn vặt, nhưng hắn sẽ cho rằng đó chỉ còn là quá khứ, mọi ưu thương sẽ sớm chìm vào sâu trong năm tháng, nhưng Diệp Phàm không phải, đối với hắn thứ duy nhất hắn cần là yêu thương, hắn sẽ trao trả không đồng đều tình yêu, nếu như một người yêu thương hắn, hắn sẽ trao trả lại gấp nhiều lần, nếu như không yêu thương thì mãi là kẻ qua đường, trong từ điển của hắn chưa từng xuất hiện hai chữ cừu nhân, hắn là hình mẫu điển hình cho những người sống vì người khác, cái đó không hại, cũng không tốt, yêu thương không phải là sai, nhưng không nên dành quá nhiều cho một người, bởi vì khi mất đi rồi sẽ khiến hắn vô cùng đau khổ.

Diệp Hoàng vứt đi mọi tâm tình, gương mặt hắn cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, hắn hài lòng, hắn rất hài lòng về Diệp Phàm. "Nếu ngươi thành công trở thành võ phu thì ngươi sẽ tiếp tục tìm ra công pháp hay ngươi định nghiên cứu phù triện?" Hắn hỏi cho có lệ, đơn giản vì hắn biết trong lòng Diệp Phàm sớm đã có câu trả lời.

Diệp phàm tiếp tục luyện hóa linh khí nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ, thật sự hắn vốn định xin ý kiến của Diệp Hoàng, bất quá vẫn chưa có cơ hội.

- "Thúc thúc thật ra, ta vẫn luôn sáng tạo công pháp bản thân, ta học phù thuật cũng có liên quan đến công pháp ta sáng tạo. " Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy tia máu, mọi nét bi thương đều hiện lên trên mặt, hắn hướng về phía Diệp Hoàng nói với giọng khàn khàn, nhưng lại khiến người ta đau thấu tâm can.

Cho dù Diệp Phàm có làm gì hắn vẫn sẽ âm thầm ủng hộ, hắn không thể trực tiếp trở thành, chỗ dựa vậy thì hắn sẽ từ đằng xa mãi nhìn về phía Diệp Phàm, mãi từ phía xa ủng hộ.

- "Như thế nào?" Diệp Phàm trở về cái lạnh lùng bộ dạng, nhíu mày, nhếch môi hỏi Diệp Phàm.

- "Để ta nói rõ cho người, đầu tiên ta khắc ...... cứ như vậy là được người nghĩ công pháp này có mấy phần khả thi?" Một mặt chuyên tâm thuyết pháp, Diệp Phàm không để ý đến gương mặt trắng bệch nhưng vui mừng của Diệp Hoàng.

Diệp Hoàng hiểu điều gì đang xảy ra, vốn hắn cứ nghĩ Diệp Phàm sẽ mất một khoảng lớn thời gian để tự hắn bản thân đi ra công pháp, thật không ngờ cứ vậy mà hắn đã thành công, sáng tạo công pháp.

Diêp Hoàng cười nhẹ, thở phào nhẹ nhõm. " Vừa nảy thiên đạo vừa giáng xuống nên ta không thể nghe ngươi nói gì, thôi vậy tất cả thông tin về phù thuật ta đều ghi trong ngọc giảng này nếu ngươi cần thì cứ lấy."

Nếu thiên đã giáng xuống chứng tỏ công pháp này của ngươi tính khả thi rất cao, ngươi cứ cố gắng là được* Diệp Hoàng nhíu mày, đưa tay lên vuốt cằm, thầm nghĩ.

- "Đa tạ thúc thúc." Gương mặt tái xanh, đôi mắt đầy tia máu, hắn lau mồ hôi lạnh, đưa hai tay nhận lấy ngọc giảng.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy lấy càng nhiều phù văn càng tốt, tinh thông nhiều thứ sẽ có tác dụng trong nhiều hoàn cảnh, thật ra hắn đang tự an ủi bản thân thôi. Hắn thật sự mong rằng sẽ tìm ra được một cái cao cấp trị thương phù văn.

- "Ngày mai ta phải về tông môn rồi, ta sẽ không thể hướng dẫn ngươi tu luyện, ta mong lần sau ta và ngươi gặp lại, ngươi sẽ trở thành cường giả." Hắn cười cười, nhẹ xoa đầu Diệp Phàm, hắn muốn đây là lần cuối cùng bằng ánh mắt yêu thương, lần sau gặp lại hắn thật sự muốn Diệp Phàm vượt qua bản thân, trở thành cường giả, đừng cướp nghề trang bức của hắn là được.

Diệp Hoàng rút tay về nghĩ nghĩ, không biết có nên lấy phù thuật hay trận cấm tông môn sao chép lại vài bản cho Diệp Phàm, bất quá nghĩ đến hình phạt hắn liền bỏ qua ý định này, lấy phù văn ở tinh thần các là đủ không nên quá tham lam, vừa nghĩ hắn vừa gật gật đầu.

- "Được." Diệp Phàm như khẳng định, tiếp tục luyện hóa linh khí hắn nói.

Thử đi thử lại hai lăm lần, hắn cuối cùng cũng tấn thăng võ phu, sau khi thành công hắn dự định đi thông báo cho thúc thúc, nhưng Diệp Hoàng đã rời đi từ sớm, nên hắn đành ngậm ngùi tiếc nuối.

Vậy là từ nay ta đã chính thức bước chân vào con đường tu hành, nhưng nếu ta thất bại thì sao? nếu ta thành công thì sao? liệu tên khốn đó có phải kẻ yếu để ta báo thù? liệu hắn chịu đứng im không tiến cấp? liệu hắn có là phế vật?* Nội tâm thở dài hắn lại cảm thấy cô đơn vì Khương Lập đi rồi, Thúc thúc hắn cũng đi rồi.

Từ nay về sau con đường ta đi vĩnh viễn chỉ còn mình ta độc hành, vì ta không giống các ngươi, các ngươi là thuận thiên mà tu hành, còn ta sẽ vĩnh viễn cô độc một mình giữa trời xanh vì ta nghịch thiên.* Nghịch thiên với các ngươi là muốn đi lại với lẽ trời còn với ta nghịch thiên là vì không muốn thân nhân tiếp tục chết đi vì chi phối của thiên đạo.

Một mình bên trong phủ, đối với hắn cũng là cô độc cũng là sự giải thoát, cô độc là vì hắn chỉ có thể một mình, giải thoát vì hắn không cần nhìn thấy sự lạnh nhạt của lòng người, biết sao bây giờ hắn thuận thiên không thành, hắn đành phải một mình bước đi trên con đường chưa ai từng bước, hắn phải tự tìm ra con đường của bản thân để có thể bước tiếp, bởi vì với hắn nếu bước nhầm thì cái giá phải trả là cả mạng sống.

Nếu ta khắc phù ấn giúp tự động thu nạp linh khí vào trong cơ thể, sau đó lại đè thêm một đạo phù văn tự động luyện hóa linh khí, dùng linh khí đã ngưng luyện thành dịch thể, để nhục thân gân cốt của bản thân hấp thụ rồi luyện hóa, nhưng bất quá nhục thân luyện hóa cũng là có giới hạn, đi được đến đâu thì hay đến đó vậy.* Nội tâm thầm thở dài hắn nghĩ.

Nghĩ nghĩ hắn liền đưa tay lên, chỉ ngón trỏ xuống mặt đất, đánh vài phù văn, xếp thành một trận pháp hình tròn, có công dụng làm người tỉnh táo cộng thêm trị thương, hắn liền suy nghĩ tính khả thi của công pháp này, lần lượt suy diễn.

Sau khi hắn suy nghĩ xong thì hắn trực tiếp dẫn dịch thể ( linh khí ở giữa dạng lỏng và rắn ) thành ba dạng phù văn, phân bổ khắp cơ thể một trăm linh năm đạo phù văn, hắn liền đọc khẩu quyết vận hành, trong quá trình vận hành, tinh thần lực của hắn trực tiếp bị bào mòn liên tục cộng thêm phần nhục thân phải chịu đựng sự đè ép từ một trăm linh năm đạo phù văn, cơ thể hắn từ từ nứt ra máu chảy từ thất khiếu, máu chảy ra khiến bộ trường bào màu trắng, bị nhuộm một mảng màu huyết hồng, hắn cố gắng chịu đựng, cứ như vậy kéo dài được nửa canh giờ, áo bào màu trắng trực tiếp đổi màu, một màu máu đỏ tươi tà dị, ướt đẫm giống như âm hộ vừa bị kích thích, máu chảy tí tách thành giọt, từng giọt rơi xuống mặt sàn, hắn kiệt sức vì mất máu cũng như tiêu hao tinh thần lực, nếu lúc này có một nữ nhân đứng trước mặt hắn, khỏa thân sao? hắn cũng chẳng thể làm gì, hắn bây giờ còn yếu hơn đám người bị liệt dương, không biết rằng cây côn thịt 20cm, sau khi tu luyện có còn bình thường hoạt động? mong là không ảnh hưởng, nếu không thì hắn sẽ đau đớn chết mất, có chim to mà như gà bệnh thì hắn chỉ muốn đâm đầu xuống đất tránh mặt thiên hạ.

Bất quá sau khi hắn ngất đi phù triện dừng hoạt động, hắn thở dài nhận ra chỉ có thể tu luyện khi còn ý thức, hắn cứ như vậy từng ngày từng giờ, thời gian trôi qua ba năm nhưng đối với hắn như là ba ngàn năm, trong sự đau đớn, và nhiều lần suy nghĩ về việc liệt dương khiến hắn mệt mỏi, cứ vậy tiếp tục, hiện tại khi tu luyện hay nhận lấy nỗi đau từ xác thịt, linh hồn đều không khiến hắn thay đổi sắc mặt dù một chút, may mắn công pháp này không ảnh hưởng, à... không đúng sau mỗi lần tu luyện con c-c của hắn càng ngày càng cứng, lâu lâu còn tự nghĩ ra một nữ nhân, mà cầm con c-c sục sục, à... hừm hắn chỉ sục thôi, hắn muốn lần đầu cho người hắn yêu, sau đó hắn đi đến sau núi thử nghiệm xem, hắn hiện tại đang ở cảnh giới nào? Có thể hắn không để ý nhưng gần như những phù văn đó sẽ dần dần không còn tác dụng đối với nhục thân của hắn, nếu hắn không nâng cấp phù văn, thì sớm thôi khi hắn đạt đến lực lượng hóa anh hậu kì thì sẽ hoàn toàn không còn tác dụng.

Đầu tiên thúc thúc nói võ tu chỉ có thể đo lực lượng bằng cách nâng vật nặng, nhưng sau lần ta tu luyện công pháp mới hình như thần thức với nhục thân ta cường hãn lên không ít, nhưng phù văn phổ thông không biết khi nào lại không thể luyện hóa nhục thể của ta, bất quá là ta lo xa rồi hiện tại ta còn không thể chịu nổi hai canh giờ Nội tâm chán nản thở dài một cái hắn liền đi ra khỏi mật thất.

Vừa bước chân ra ngoài mây đen thành cụm, vô số điện xà quay quanh, từ từ tích tụ sấm sét, không đến hai nhịp thở liền đánh thẳng vào người của Diệp Phàm, nhưng mà cùng lắm hắn chỉ bị say sát nhẹ, hắn ngạc nhiên nhìn lên trời, thấy đám mây vẫn tích điện, gãi gãi đầu đợi nó đánh thêm hai đạo sét nữa thì bầu trời trong xanh trở lại như chưa từng có việc gì xảy ra, Diệp Phàm từ lâu đã quên việc thiên đạo sẽ giáng lôi phạt xuống những người tu võ, hắn gãi gãi đầu vứt chuyện kì lạ sang một bên đi thẳng đến phong sơn, thầm chửi : " Nhảm nhí."

Lúc này hắn liền nâng tảng đá dưới chân, to khoảng hai vòng tay nam nhân, khung cảnh xung quanh hắn đều là cây cối bên phải là một con sông nhỏ trước mắt là một cây cổ thụ loại nhỏ khoảng chừng vài chục năm.

Cùng lắm chỉ vậy, hình như hơi nhẹ ta cứ tưởng phải nặng hơn chứ. Ba trăm cân tương đương võ phu, cái này võ phu đao thương cũng chỉ có thể làm xước da, sáu trăm cân tương đương võ phu trung kì, một ngàn cân võ phu hậu kì hừm hừm ta mới tấn thăng võ phu mới ba năm chắc ở khoảng võ phu hậu kì.* vừa để tảng đá xuống hắn thầm nghĩ.

Ước lượng tảng đá trên tay khoảng sáu đến bảy trăm cân, hắn gật gật đầu tự hiểu bản thân đang ở võ phu hậu kì.