Chương 3: Vô Tận Thống Khổ.

Bích Thủy Thành là một cái tiểu thành bên trong Đại Thiên vương triều

Hai thiếu niên nhân chừng khoảng mười lăm tuổi đi trên đường lớn, Diệp Phàm là nam nhân đi đầu, với gương mặt anh tuấn, ngũ quan cân đối, bộ trường bào màu màu trắng, khiến hắn rất ra dáng một thế gia công tử, phía sau là một nam nhân, ăn bận phổ thông, ngũ quan bình thường, không xấu, cũng không đẹp, Diệp Phàm với gương mặt rạng rở đi trước, còn hắn thì cứ lẻo đẻo theo sau, thật sự ta thấy giống như hắn đang theo đuổi Diệp Phàm.

- "Thiếu gia xin người đó đừng có đi lung tung nữa, người không mệt nhưng ta thật mệt A." Trên gương mặt hắn lộ ra vẻ đáng thương, hướng ánh mắt cầu xin về phía Diệp Phàm.

Miệng thì cầu xin nhưng chân hắn vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, sớm chốc đã bắt kịp bước chân của áo trắng nam tử.

- " Khương Lập, nói thật với ngươi ta cũng là không cần ngươi đi theo." Hắn dừng phắt lại, quay đầu về phía sau, đôi môi khẽ nhếch lên, nhìn Khương Lập bằng ánh mắt hiền từ, đặt một tay lên vai hắn.

- "Nhưng lão gia dặn dò ta phải trông coi người ông ấy nói..." Đang nói giữa chừng, thì hắn vội vàng che miệng lại, để từ cái miệng ngu ngốc này của hắn, không còn nói ra những điều như vậy, đúng vậy đó là điều cấm kị của Diệp Phàm.

Hắn vốn là cô nhi, bị người khác vứt bỏ, sống lây lất ở ngoài đường, no bụng thì ngày hai bữa, còn nếu đói thì cả ngày không có một cái bánh nhét bụng, hắn kết thân với đám trẻ cùng cảnh ngộ, bọn hắn tụ tập thành một nhóm, thường xuyên bắt nạt những đứa trẻ ốm yếu, để có miếng ăn, vào năm hắn mười tuổi, cùng đám người trèo tường Diệp Gia, chỉ cần ăn trộm được một món đồ, thì bọn hắn có thể no bụng, không cần phải chịu đói chịu khổ, nào ngờ, hắn vừa thành công từ trên vai đám người, lẻn vào Diệp Gia, thì bọn hắn không tiếp tục tiến vào, mà hô to lên, hắn bị những ngọn đuốt dọa sợ, nhìn vào gương mặt đứa trẻ đang đứng đối diện hắn, thật cao quý, thật sự không thể với tới, bọn hắn thật sự cách xa một trời một vực, vì sao? vì sao, hắn thì phải sống cảnh bần cùng khốn khổ? còn những đứa trẻ này khi vừa sinh ra đã có cuộc sống giàu sang, không cần cố gắng, không cần phải chịu đói, chịu rét như hắn? trong khoảnh đó hắn rất hận, không hận đám người, hắn hận ông trời, hắn nhìn vào đứa trẻ trước mắt lộ ra vẻ bất cần, hắn nghĩ đám người giàu thì ai cũng như nhau thôi, đều là những con quỷ hút máu, nhưng hắn đã nhầm, nhầm rất to, khi hắn ngước lên nhìn, không phải ánh mắt khinh thường, không phải thương hại như hắn đã nghĩ, mà là đôi mắt dịu dàng, hai dòng nhiệt lệ chảy ra từ khóe mắt, hắn há hốc miệng, không biết vì sao khi nhìn đứa trẻ này người cảm thấy thương hại phải là hắn, đứa trẻ không nói lời nhảm nhí, chỉ đưa bàn tay nhỏ mủm mỉm ra hỏi nó. " Đi cùng ta chứ?" Hắn thoát ra khỏi kí ức, nuốt lại vào trong những giọt lệ.

- "Phụ thân ta, ông ấy nói gì..." Diệp Phàm nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ của hắn, không biến hóa tâm tình gì nhiều, hắn chỉ cười một nụ cười như cười như không, tự giễu, hắn tự trả lời câu hỏi vừa nảy.

-" Ông ấy nói trông chừng ta, ta từ nhỏ đã bị người khác để mắt đến không nên đi lại lung tung" Hắn nhìn vào ánh mắt bi thương của khương Lập thật sự không biết ai mới là người bị để mắt tới, hắn cười nhẹ, lấy tay che lại miệng, nén cười đến mức gập người lại.

- "Thiếu gia người đừng giận, lão gia cũng là lo lắng cho người nên mới làm như vậy." Khương Lập lau đi nước mắt, nhìn hắn, rồi nhẹ giọng khuyên bảo.

- Thấy vậy Diệp Phàm dừng cười, gương mặt anh tuấn, lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu để biểu thị hắn đã hiểu. " Ngươi không cần lo, ta không giận phụ thân."

Đương nhiên là ta biết, phụ thân, mẫu thân, ca ca, thúc thúc bọn hắn là cái gia đình cũng là những người quan trọng nhất đời này của ta, đời trước ta là cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện nên thứ ta hiểu rõ nhất chính là sự ghét bỏ của mọi người, về sau lại bị lừa gạt cướp tim, nên ta hiểu ta hiểu tất cả, ngươi vậy mà lại nghĩ ta vô tri,ấu trĩ ghét phụ thân, đời trước thứ ta mong có được nhất đời này ta đã có rồi nên ta sẽ dành một đời yêu thương họ.* Diệp Phàm cuối đầu xuống, nhìn song quyền đang nắm chặt, nghĩ thầm.

- "Vậy người cùng ta về gia tộc được không? người ở ngoài lâu quá sẽ làm cho gia chủ lo lắng." Hai tay đan trước ngực, lộ ra vẻ cầu xin, Khương Lập hướng ánh mắt đáng thương về phía Diệp Phàm.

- "Ừm chúng ta về." Diệp Phàm thoát ly khỏi trạng thái bi thương, gương mặt anh tuấn lại hiện ra nét lạnh lùng thường có.

Cứ vậy hai nam nhân đi thẳng về đến trước cách trăm thước ( vài chục mét ) cửa lớn Diệp Gia.

Từ đằng xa đã có thể nhìn thấy nhiều người đứng trước cổng nhộn nhạo, đi qua đi lại từ trong bước ra vài nam nhân mặc bộ quân phục đỏ đen, hắn nghĩ nghĩ trước khi vào trong thì hắn sẽ hỏi người qua đường trước, lỡ đâu Diêp gia có làm gì thì hắn cũng chạy kịp, hắn không lo cho phụ mẫu đơn giản vì họ đang đến phủ thành chủ cùng ca ca.

- "Có chuyện gì vậy? sao các ngươi lại đứng trước cổng Diệp gia?" Diệp Phàm đôi mắt nhắm lại, khẽ nhếch môi, nhẹ đặt tay lên vai một nam nhân đang đứng trước cửa lớn hỏi.

Nam nhân quay phắt người lại, không biết vì cái gì tay Diệp Phàm vẫn ở trên vai hắn, giọng run run gương mặt trắng bệch, hắn đưa tay lên nắm vào bắp tay Diệp Phàm, kém chút là đẩy mạnh ra, hắn lắp bắp nói: "Diệp.... công tử..."

-" Ngươi làm gì thấy ta như thấy quỷ vậy? nói thật đời này ta làm việc thiện rất nhiều nha." Diệp Phàm khẽ nhíu mày nói, rồi hắn lại cười cười cho qua chuyện, nhẹ rút tay về, có lẽ hành động kì lạ của hắn đã dọa sợ tên nhát gan này.

Vừa nói hắn vừa đắc ý trong lòng từ khi xuyên qua hắn đã luôn khuyên bảo phụ mẫu làm thiện tích đức, giúp dân chúng đi qua nạn đói nên danh tiếng Diệp gia trở nên sáng rạng.

Nam nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, thở hắt ra, hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Diệp Phàm rồi nói: "Ngươi còn sống ?"

- "Đương nhiên, ngươi muốn bổn công tử chết đến vậy sao?" Diệp Phàm trợn mắt đưa tay lên cổ kéo nhẹ từ trái sang phải hỏi cũng như khẳng định với nam nhân, vốn hắn muốn biểu thị nếu nam nhân nói nhảm nữa thì hắn sẽ dùng quyền lực thủ tiêu nam nhân, bất quá hiệu quả hơi lố thì phải.

- "Không không, ngươi hành thiện tích đức, thường xuyên giúp đỡ dân thường, ngươi sẽ được sống tốt." Nam nhân vội lắc lắc đầu, mày cong lên, đôi mắt hở to, môi mím chặt, nhanh chóng thanh minh.

- "Ngươi hơi lệch chủ đề rồi, trả lời ta vì sao các ngươi lại đứng trước cổng Diệp gia." Diệp Phàm khoanh tay, khẽ nhíu mày, thở dài một cái rồi nhẹ lắc đầu.

"Vậy... vậy để ta nói, lúc nảy trước khi ngài về có một vị tiên nhân mặc bộ trường bào màu đỏ tự xưng là Tu La Ma Quân, hắn đứng trên cao nhìn xuống rồi nói. Có người nhờ hắn diệt tộc Diệp gia hắn chỉ là nhận lời nên làm việc, hắn... hắn còn xin lỗi." Nam nhân ngồi bệch dưới đất, gương mặt có chút hồng hào, thuật lại toàn bộ sự việc hắn thấy cho Diệp Phàm.

Nghe đến đây gương mặt Diệp Phàm trắng bệch, mắt trợn lên, trong lòng vô cùng sợ hãi thở gấp vài cái, rồi lấy tay vuốt ngực, để bình ổn tâm tình, hắn hỏi với giọng vẫn chưa hết hoảng loạn: "Rồi sao nữa."

Nam nhân, cố quay người lại, chỉ ngón tay về phía Diệp Phủ, hắn nói với giọng hốt hoản: " Sau đó... sau đó.."

Lúc này Diệp Phàm khuôn mặt càng thêm xanh xao, đôi mắt mờ mịt, không còn sức để đứng nữa, tựa như ngã, thật may Khương Lập nhanh tay đã đỡ được hắn. " thật may phụ thân, mẫu thân, còn ca ca của ta bọn họ đi ra ngoài hết rồi, đúng không? nói cho ta biết họ đã đi trước rồi đúng không?."

Lúc trước Diệp Phàm không lo lắng, đơn giản là vì Diệp Gia có thế lực mạnh cùng lắm, thì bị thẩm vấn vài ngày, nhưng lúc này không giống, lúc này thật sự là quan hệ đến mạng người.

Lệ rơi đầy mặt, gương mặt co lại gần như biến dạng, Khương Lập tiếp lời. " Bọn hắn dự định đợi người về rồi cùng với người đi đến phủ thành chủ, bọn hắn dặn ta không nên nói với người, bọn hắn sẽ làm người bất ngờ."

- "Ha ha ha..." Diệp Phàm tựa như hóa điên, gương mặt giãn ra hết mức, đôi mắt trợn to, đỏ ngàu, hắn cười to đến mức đám người phía trước phải quay đầu lại, thân nhân của hắn phụ thân, mẫu thân, ca ca mà hắn yêu quý nhất là kho báu cả đời này của hắn, vậy mà... vậy mà hắn là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của họ, từ lúc xuyên qua hắn đã biết đây là một cái tu chân thế giới, thúc thúc hắn đã nói với hắn, hắn không có linh căn đời này vô duyên với tiên đạo.

Đúng vậy, không thể thành tiên thì sao? ta không cần trường sinh, chỉ truy cầu một đời bên thân nhân của mình, vì sao vậy? vì sao ông trời lại làm như vậy với ta? ta đã làm gì sai chứ? vì sao ngươi cho ta cảm thụ đau khổ của việc cô độc, rồi cho ta cảm thụ ấm áp tình thương của gia đình để bây giờ ngươi nói với ta họ bị ta gián tiếp hại chết.* Hắn cắn chặt răng, tay nắm thành quyền, đôi mắt trợt ngược nhìn lên bầu trời như muốn chất vấn lão thiên vì sao.?

Lúc này hắn cũng là không thể giữ bình tĩnh nữa nước mắt chảy thành dòng, hắn muốn gào rống hắn muốn phát tiết toàn bộ bi ai trong lòng để cho hắn không còn cảm thấy đau đớn, không còn dằn vặt, không còn hối hận.

Bất quá, cảm xúc khác nhau liên tiếp hiện trên gương mặt của hắn khiến người khác cảm giác thương cảm, cũng sợ hãi.

Hắn đưa mắt về phía Diệp phủ, đôi mắt vô hồn, gương mặt trắng bệch, hai tay hắn buông thả, khó khăn lê bước chân cùng với thân xác mỏi mệt đi vào bên trong, đám người khi thấy hắn ai cũng tự giác tránh đường, phần vì sợ hãi hắn, phần vì thương cảm.

Khi hắn nửa chân bước vào, hắn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán về hắn, có kẻ tiếc thương, có người nói: " Sống nửa đời giàu có, là ta, ta cũng cam nguyện như vậy mà chết."

Bất quá, hắn bây giờ không còn quan tâm đến lời nói nhảm ở bên ngoài nữa, Khương Lập thấy vậy cũng không dám nói gì chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Trước mặt hắn lúc này là một cái hố lớn xung quanh đều là máu, còn có một vài bộ phận tay chân cùng với lục phủ bị bắn văng lên trên vách tường, nhìn sơ cũng có thể thấy sự đáng sợ, buồn nôn, mọi thứ nói lên lực lượng cường đại mà một chỉ vị tiên nhân kia gây ra

- "A A A A . Ta hận ta hận ta hận."

Hắn đôi mắt hận thù, hai dòng huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, mày chau lại, răng cắn chặt, gào rống như một con thú, điên cuồng vì gia đình nó chết hết rồi, đến thân xác cũng không toàn thây, hắn hận. Hận ông trời đã lấy đi tất cả của hắn, hận tiên nhân đã giết thân nhân hắn, hận hận lúc này trong đầu hắn chỉ có thể suy nghĩ đến chữ hận, hận trời hận đất hận thiên địa hận chúng sanh.