Chương 2: Chuyển Thế.

Trong một căn biệt phủ rộng lớn, dường như có việc gì đó rất quan trọng đang diễn ra, không biết vì sự kiện gì đám người cứ chạy ra, chạy vào trong một căn phòng nhỏ trước mặt, hai nam nhân đang đứng trước cửa, bộ dạng vô sùng sốt ruột, đưa mắt nhìn vào trong, dường như rất lo lắng, bọn hắn cứ đi vòng vòng quanh hồ nước, rồi lại ngồi trên tảng đá to bằng hai vòng tay người tạo dáng, thật sự vô cùng giống hai tên điên.

Một mụ đỡ với gương mặt hiền hậu, bộ y phục đen, cùng mái tóc hoa râm, tuổi bà ta tuy lớn nhưng sóng lưng vẫn thẳng tấp, không một chút nào giống những lão thái bà nên có bộ dạng, khiến lão càng trở nên thuận mắt, lão bước ra từ trong một căn phòng nhỏ phía trước, nhẹ đóng cửa, nói với giọng rạng rỡ: "Ồ, chúc mừng Diệp gia chủ, là bé trai hà hà."

Lão bà hướng về phía nam nhân, gương mặt anh tuấn, dưới đôi mày lá liễu là đôi mắt sáng ngời, đôi môi mỏng đỏ đậm cùng với bộ áo bào màu xanh lam càng khiến y trở nên sáng ngời, bất quá trên gương mặt anh tuấn của y là biểu cảm ngu ngơ như đứa trẻ, khiến người ta nhìn vào hắn, chỉ có cảm giác thương hại cho một tên thiểu năng. Đến lúc này hắn mới hoàn hồn, cười lớn như sợ mọi người trong thành này không thể nghe thấy tiếng cười của hắn, như muốn chia sẻ niềm vui này cho tất cả những người trong thành, Y là Diệp Thiên là gia chủ Diệp gia, là cha của Diệp Phàm đời này.

- "Ha Ha. phúc của ông bà để lại, Diệp gia ta lại có thêm con trai hahaha." Diệp Thiên cười lớn, hai tay chống hông, mặt ngước lên trời, cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc.

- "Đại ca!" Tiếng nói phát ra từ một nam nhân mặc bộ trường bào màu xanh lục, gương mặt có vài nét tương tự với Diệp Thiên, đứng trước mặt hắn, chắp hai tay sau lưng, trời như muốn thuận theo ý nam nhân, gió nhẹ thổi một cái, bộ trường bào phất phơ trong gió, khiến hắn càng thêm tiêu sái, suất trần.

- "Đệ đệ có việc gì sao. " Diệp Thiên nhìn thấy cảnh này cũng bình thường, chắc có lẽ là vì hắn đã nhìn đến quen rồi, cái đệ đệ này của hắn thích nhất là trang bức, nếu đổi lại là người khác, thì cũng phải ngơ ngẩn hồi lâu.

- "Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Hắn nghiêm túc, cười nhẹ một cái như muốn quyến rũ vô số nữ nhân, gương mặt anh tuấn phát ra một tia mị hoặc, đưa bàn tay trắng nõn như thiếu nữ về phía Diệp Thiên, trong lòng bàn tay hắn là một cái la bàn, bên trong là thập bát tinh xếp thành hình bỉ ngạn.

- " Diệp Hoàng. " Diệp Thiên chau mày, đôi mắt hình viên đạn, như thật sự nổi giận, gằn giọng xuống nói với Diệp Hoàng một cách chậm rãi, nếu hắn muốn trang bức thì cứ trang bức, nhưng làm chậm trễ công việc thì thật đáng giận.

Dường như thấy được sự tức giận ánh trên gương mặt của ca ca, Diệp Hoàng ho khan, gãi gãi đầu, rồi nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên thấy hắn bình tĩnh lại, mới nói: "Ca ngươi biết ta tinh thông thuật bói toán."

- "Ừm,thì sao? ngươi xem ra cái gì cứ nói ta nghe." Gương mặt nghi hoặc, lần nữa hắn chỉ muốn chửi thầm sao không nói thẳng cứ dài dòng, làm hắn vô cùng sầu não.

- "Ngày mà đứa bé ra đời là ngày mười tám tinh cầu xếp thành hình bỉ ngạn." Hắn không tiếp tục dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.

Dường như thấy gương mặt nghi hoặc của Diệp Thiên vẫn còn hiện hữu, hắn hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng, rồi nhẹ nhàng thở một hơi dài, hắn nói thêm: " Điều đó có nghĩa con đường nó đi sẽ ngập tràn máu, ít nhất cũng là một ma đầu giết người vô số."

- "Sao có thể!" Diệp Thiên trợn mắt, gương mặt anh tuấn trắng bệch vì khiếp sợ, tay nắm thành quyền, nghiến chặt hàm răng, mắt nheo lại, mày chau xuống, khiến gương mặt hắn, biến dạng trông vô cùng đáng sợ,

- " Ca Ca. Ngươi bình tĩnh lại " Hắn nhíu mày, nhẹ nâng cánh tay, đưa ngón trỏ hướng về phía mi tâm Diệp Thiên, từ đầu ngón tay bắn ra luồng quang mang, bay thẳng vào mi tâm của hắn, giúp hắn bình ổn lại tâm tình.

Dường như thấy ca ca đã bình tĩnh lại, Diệp Hoàng tiến lại gần phía Y, nhẹ giọng nói: " Ca ca ta đã suy diễn tương lai của thằng bé nhưng... dường như có ai đó đã che mắt, khiến ta không tính toán được, thứ ta thấy được, chỉ là thập bát tinh tụ hình bỉ ngạn."

Hắn với gương mặt mờ mịt, khoanh tay lại, giọng khàn khàn hỏi: " Ý đệ là có người đã thay đổi vận mệnh của con trai ta?"

- " Có thể là vậy nếu hắn không thay đổi vận mệnh thằng bé, thì hắn cũng chẳng có lý do gì để mà làm như vậy, hắn thực lực cường đại ta không thể gượng ép mà suy diễn nếu không hắn sẽ một tay bóp chết ta như kiến cỏ." Nói đến đây gương mặt Diệp Hoàng tái xanh, nhìn hắn như vậy càng khiến người ta thêm đau lòng.

Diệp Thiên gương mặt xám xịt, đưa tay xuống nắm thành quyền, nhẹ cuối đầu , than thở trong bất lực. " Từ khi nào mà ta đã đắc tội đến cái tồn tại cường đại như vậy?"

Dường như đã nghe được những lời hắn nói. Diệp Hoàng trấn an: " Cũng không chắc là người đó muốn làm hại thằng bé có thể là muốn thủ hộ đứa trẻ."

- " Mong là vậy." Diệp Thiên thở dài, thả lỏng cơ thể, gương mặt trắng bệch từ từ trở nên hồng hào, đôi mày thả lỏng, hướng ánh mắt cảm kích về phía Diệp Hoàng.

-" Ca ngươi không tốt, thằng bé là cháu ta. Ta giúp nó một việc nhỏ, là nên làm." Hắn một bộ dạng nghiêm túc uy phong lẫm liệt, hành động lúc này của hắn, khiến người ta tự tin cho rằng hắn là một cái chính nhân quân tử người.

Diệp Thiên cười cười: " Cảm ơn." Hắn biết cho dù đệ đệ có nói gì thì hắn vẫn nợ Diệp Hoàng một ân tình, nếu hắn không liều mạng suy diễn thì có thể đứa trẻ sẽ bị dòm ngó, cứ như vậy mà đi trên lòng bàn tay người khác, bọn hắn cũng vô lực mà thay đổi. ( ý muốn nói là vận mệnh bị điều khiển.)

Diệp Hoàng cuối đầu xuống, hai tay thả lỏng ra đung đưa qua lại, nhắm chặt mắt, rồi thở dài, dường như đang rất phiền lòng vì một cái ca ca cứng đầu.

- "Được rồi giờ tốt để vào gặp mặt đứa trẻ, mời hai người vào trong." Lão bà cuối người, chắp tay cung kình, hướng về phía hai người mời.

Hai người đi từ từ vào trong căn phòng, vẫn không quên làm một cái tiêu sái hình tượng, đây có phải là trang bức chúa? tiến vào trong, nhẹ đưa mắt qua lại ta có thể nhìn thấy đồ vật trong phòng được trang trí rất ngăn nấp, gọn gàn, tiến sâu vào bên trong, trên chiếc giường có một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt trái xoan, đôi mắt dịu dàng hiền thục, đôi mi công vút, chân mày lá liễu, tựa hồ nàng chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian, cho dù gương mặt nàng có chút xanh xao, nhưng làm sao có thể ảnh hưởng được cái khí chất tiên tử của nàng, bế trên tay đứa bé trai đang ngủ ngon lành, nàng nhìn nó rồi lại cười, nhẹ chạm vào cặp má phúng phính đáng yêu, mà đứa trẻ đó không ai khác là Diệp Phàm,

Vì nha hoàn không còn nhiều tác dụng, cũng như muốn cho nàng có không gian yên tĩnh, nên Diệp Thiên vừa đặt chân vào cửa, đã bảo đám người đứng trước cửa đợi, nếu có cần thì hắn sẽ gọi đám người, cũng thường thôi, hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước nên lần này hắn muốn làm mọi thứ đến hoàn mỹ.

Vừa bước chân vào trong Diệp Thiên liền rớt một cái mặt trang nghiêm gia chủ, hắn nhíu mày lại, đôi mắt yêu thương nhìn nữ nhân, nhẹ hôn lên má nàng, hỏi với giọng lo lắng: "Nàng có mệt không, để ta đỡ nàng nằm xuống."

Nữ nhân nhẹ mỉm cười, gương mặt xinh đẹp cùng với nụ cười của nàng đã lấy đi trái tim của Diệp Thiên rồi, hướng ánh mắt về phía nam nhân đang ngồi kế bên nàng, tay trái hắn để trên ngực, như muốn che đi trái tim đang đập loạn nhịp vì nàng, tay phải chồng lên, không muốn cho dù chỉ một tiếng động truyền ra ngoài, nàng vốn tức giận, nhưng nhìn thấy cảnh này, cơn tức của nàng đã từ lúc nào tiêu tan, nàng trả lời hắn với giọng dịu dàng, tràn ngập tình yêu. " Ta vừa ngồi dậy thì chàng đã muốn ta nằm xuống, có biết là rất tốn công không hả?"

Diệp Thiên nghiêng đầu sang một bên, như không muốn cho nàng thấy gương mặt đỏ bừng của hắn, nữ nhân đáng yêu này từng giờ từng phút cứ làm tim hắn đập loạn, hắn nói với giọng hối lỗi. " Ta... ta xin lỗi."

Hắn dường như vừa nảy ra một ý tưởng, liền nói tiếp: "Hay ta gọi nha hoàng nấu cho nàng canh nhân sâm, à hay nàng muốn ta tự nấu hay..."

Nàng phì cười, gương mặt xinh đẹp cùng với ngũ quan thanh tú, lần nữa không tha thứ lại gây thêm sát thương cho trái tim nhỏ bé của Diệp Thiên, nàng nhỏ giọng nói, trong giọng nói có mang chút mệt mỏi thêm vài phần bất lực: " Chàng cũng thật là, ta còn chưa kịp suy nghĩ nữa thì chàng đã đưa ra vấn đề mới muốn ta trả lời như nào đây?"

Gương mặt có chút ửng hồng, hắn đặt hai tay lên đùi, mặt cuối xuống, nam nhân nói nhỏ: " Ta..... ta cũng là lo cho nàng."

Nàng nhẹ hướng đầu ngón trỏ về phía Diệp Thiên, nâng lấy cằm hắn, kéo nhẹ về phía nàng, nàng mạnh bạo hôn chùn chụt lấy hắn, nhẹ tách hai đôi môi, nàng cười khúc khích nói:"Thật là nếu mọi người biết gia chủ Diệp gia có một mặt thèn thùng thiếu nữ thì chắc sẽ vui lắm hì hì."

- "Aaaa nàng xấu lắm, đừng trêu ta nữa." Diệp Thiên lấy hai tay che đi gương mặt ửng hồng nói nhỏ.

Gương mặt tiêu sái, khóe mắt chảy ra hai dòng huyết lệ, ngước nhìn trần nhà, như nhìn về tinh không, nhếch môi cười nhẹ, cảm thán nhân sinh. Cuộc đời này của ta, chú định phải liên tục ăn cơm chó. Diệp Hoàng bất lực nghĩ thầm, rồi gật đầu lia lịa, giống như đó là điều đương nhiên.

Từ đằng sau, một đứa trẻ khoảng chừng tám tuổi, bước vào, gương mặt ngây thơ non nớt nhưng vô cùng đáng yêu, nó nắm hai tay lại nhẹ dơ chân lên cao, khó khăn bước vào cửa, thấy vậy Diệp Hoàng chỉ nhẹ tay dìu thằng bé, rồi mỉm cười, bước vào trong, nó nhìn về phía hai người Diệp Thiên, bỏ mặc thúc thúc đáng thương, chắc trong lòng hắn lại thêm một lần trầm cảm, dùng giọng điệu ngây thơ nói: "Mẫu thân ta có đệ đệ, hì hì."

Đúng vậy, tiểu hài đáng yêu với đôi má hồng phúng phính, chính là đời này ca ca Diệp Phàm.

-"Oa đệ đệ có nghe lời ta nói không hì hì, đệ đệ ta tên Diệp Trường An là ca ca của đệ hì hì." Vừa nói gương mặt lại nở ra một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh thành hình ngôi sao, khoa tay múa chân như muốn cho ai đó biết nó đang nói về điều gì, dường như việc đó vô cùng quan trọng.

- "Tiểu An đệ đệ con ngủ rồi con có muốn đệ đệ có thể ngủ ngon giấc không?" Nữ nhân với gương mặt hiền từ, đôi môi đỏ hồng mọng nước, trơn bóng nhẹ cong lên, đây quả là một cảnh tượng động lòng người.

Diệp Trường An cười cười, gương mặt ranh mãnh, chạy về phía đằng sau lưng thúc thúc làm nền, kéo tay áo, ôm lấy eo hắn, nhìn về phía nữ nhân.

- " Mẫu thân ta đưa thúc thúc ra ngoài chơi không làm phiền hai người." gương mặt phúng phính, tiểu đáng yêu nói với giọng điệu nghiêm túc, để tỏ rõ bản thân, hắn nhíu mày lại đôi mắt kiên nghị hướng về phía nàng.

Trái ngược với tiểu đáng yêu, Diệp Hoàng chửi thầm trong lòng: * Mẹ nó. ăn cơm chó, rồi làm nhân vật phụ, ta không ý kiến nhưng mà ta còn chưa kịp nhìn mặt thằng bé, các ngươi ác lắm.*

Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt xâu xa, nhìn về phía Diệp Hoàng. " Đúng đúng đệ đệ đi chơi với tiểu An để vợ chồng bọn ta tâm sự."

Hai thúc cháu vui vẻ dắt tay nhau ra ngoài nội tâm tiểu đáng yêu, thì tự nhắc mình đã làm một việc tốt còn Diệp Hoàng thì nội tâm rỉ máu nghĩ thầm: * Sau lần này ta cũng nên cưới thê tử, rồi phát cơm chó cho mọi người không ?*

Hửm cái gì vậy không phải tôi chết rồi sao, khoan đã mẫu thân, đệ đệ cái gì vậy? cơ thể ta khó chịu quá giống như bị buộc chặt vậy khó chịu quá.* Diệp Phàm nghĩ thầm.

Diệp Phàm cọ quậy vài lần rồi lại nằm im chịu trận, cũng đơn giản, hiện tại hắn vô cùng kiệt sức, không biết từ lúc nào mà ngủ đi, hai vợ chồng thấy vậy cũng không nói gì chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy yêu thương, rồi cười cười.

- "Nhiên nhi. Nàng xem tên Diệp Phàm có hợp?" Ánh mắt yêu thương hướng về nữ nhân hắn hỏi.

Dường như thấy nét nghi hoặc trên gương mặt xinh đẹp của nàng, hắn thuật lại toàn bộ những gì Diệp Hoàng đã nói, tất cả kể lại cho nàng nghe.

Đôi mắt đượm buồn, tầm nhìn của nàng đã bị một tầng sương che mất, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân, nam nhân thấy vậy đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng lấy đi những giọt nước mắt, hắn nhẹ tay như sợ rằng nàng sẽ bị đau khi hắn làm như vậy.

- " Tên rất hợp, ta chỉ mong thằng bé một đời hạnh phúc, giống như người bình thường, ta không cần nó trở thành người tài cao chỉ mong nó sống không thẹn với lòng, còn chàng? có muốn nó tranh giành địa vị?" Trương An Nhiên trợn mắt, mày đưa lên, nhìn hắn với ánh mắt giận dữ.

- " Không... không ta cũng chỉ mong nó hạnh phúc." Diệp thiên liên tục lắc lắc đầu, nhanh chóng thanh minh.

- " Hì hì vậy thì tốt, tướng công ngoan." Nàng cười ranh mảnh, khóe mắt ửng hồng, đưa tay phải về phía Diệp Thiên, hắn cũng rất biết phối hợp cuối đầu cho nàng ôm vào lòng.