Làn gió mát mẻ của bầu trời mùa thu nhẹ nhàng lướt qua, khiến lá cây liên tục phát ra những âm thanh xào xạc không ngừng vang vọng, mấy đứa trẻ khoảng chừng từ năm đến tám tuổi, vẫn bất chấp cái nắng nóng giữa trưa mà chơi đùa.
Trái ngược với sự vô tư đó, một cậu bé với gương mặt lắm lem bùn đất, thỉnh thoảng nó lại đưa tay lên lau đi hàng nước mũi đang chảy dài trên gương mặt, lộ ra nụ cười ngây thơ, nó ôm lấy một con gấu bông màu vàng, ban đầu con gấu bông này khoác lên mình một bộ lông trắng muốt, chỉ là do thời gian dài không được làm sạch mà nó có cái màu ám vàng này.
-" Đứng yên đó, mày mà qua đây là tụi tao đánh mày đó."
Những đứa trẻ kia khi vừa thấy cậu bé đó thì không tiếp tục đá bóng, một đứa trong đám trẻ ôm trái bóng vào người, dường như không thích cậu bé này cho lắm, cũng đúng thôi, một đứa dơ bẩn như nó ai mà muốn lại gần, quần áo thì xộc xệch, còn có chút cũ kĩ, những đường khâu xiêu xiêu vẹo vẹo vá lại vết rách trên quần áo nó.
-" Cho em chơi chung với."
Cậu bé đó vẫn gương mặt ngây thơ, ôm lấy con gấu bông dần dần tiến về phía đám trẻ, nó giống như cố tình phớt lờ cảnh báo vừa rồi.
-" Mày bị điếc hả."
Một đứa nhóc đứng gần nhất mới sút mạnh vào người nó, khiến con gấu bông văng ra xa, nó ngã sõng soài xuống mặt đất, dường như muốn khóc, nhưng chỉ lấy tay lau đi những giọt nước mắt như sắp sửa tuôn trào, cậu bé với gương mặt khinh khỉnh nhìn thằng nhóc thảm hại trước mắt lại muốn đạp cho nó thêm vài đạp, nhưng lại lo lắng mẹ Hồng sẽ mắng nó.
Tuy mẹ Hồng cũng không thích thằng nhóc này cho lắm, nhưng dù sao nó cũng nằm trong số những đứa trẻ mà bà phải chăm sóc nên không thể để nó xảy ra vấn đề gì.
-" Thôi đi thôi, kệ mẹ nó."
-" Ờ đi thôi, kệ nó kệ nó."
Đám trẻ ùa theo, thay nhau đáp lời rồi nhanh chóng rời đi mặc kệ đứa trẻ đáng thương đó đang ngậm ngùi lau nước mắt.
Nó lau đi những dòng nước mắt nóng hổi, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ nó cố gắng đứng dậy tiến về phía con gấu bông, sau khi nhặt con gấu bông lên nó mới khóc thút thít, rồi lặng lẽ đi về.
Nó tên Diệp Phàm là một đứa trẻ mồ côi, từ khi có nhận thức thì nó đã sống trong cô nhi viện Tình Thương này rồi, cũng không khác biệt quá lớn với những cô nhi viện khác, nơi này cũng nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, cũng chăm sóc cho bọn trẻ đàng hoàng.
Đương nhiên con người thì ai cũng yêu thích cái đẹp, những người này cũng vậy, giống như muốn trêu ngươi bọn hắn Diệp Phàm là một đứa trẻ rất đáng yêu, nói đúng hơn nó giống như một con búp bê được trạm khắc tinh xảo, đôi mắt to tròn như ngọc thạch, mái tóc đen tuyền óng ả nhưng trên gương mặt xinh đẹp của nó luôn là hai hàng nước mũi dài lòng thòng, cho dù nó có được nuôi nấng kĩ lưỡng đến đâu thì vẫn như vậy, nó luôn xuất hiện trước mắt đám người là một bộ dáng ốm yếu giống như người sắp chết.
Từ từ bọn người cũng sinh ra chán ghét, cho dù một thứ có vẻ ngoài đẹp đẽ và hào nhoáng đến đâu đi nữa thì nếu nó bị vấy bẩn người ta cũng sẽ sớm sinh ra lòng chán ghét, huống chi là con người.
Ánh chiều tà dần dần hiển lộ chính là lúc mà quang minh của mặt trời đã từng chiếu rọi khắp đại địa phải nhường lại chỗ cho màn đêm u tối, cũng là khoảng thời gian ngắn ngủi mà đẹp đẽ nhất, nó khiến cho con người ta có cảm giác thưởng thức cùng thích thú, Diệp Phàm là một trong số đó.
Nó luôn chỉ có một mình, mỗi khi chán nản nó lại nhìn lên bầu trời rộng lớn này như muốn tìm kiếm gì đó, có lẽ nó đang tìm cái vẻ đẹp ít ỏi của cái thế giới này còn động lại trong tâm trí nó, đó cũng không nên là tâm lý của một đứa trẻ nhưng không có lý do gì để giải thích, vì nó không quan tâm cũng không muốn để ý.
Diệp Phàm ôm con gấu bông với bộ lông trắng muốt, gương mặt trắng trẻo cùng với đôi mắt to tròn đẹp đẽ, nó khoác trên người một bộ vest nhỏ, cái cà vạt dường như đang khiến nó khó chịu, nhưng nó cũng không để tâm lắm vẫn bình thản ngồi trước khung cửa sổ lắng nghe những âm thanh cùng vũ điệu đẹp đẽ từ những chiếc lá vàng của quang cảnh mùa thu, những làn gió mát mẻ giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nó.
Kẹt...
Một tiếng kẽo kẹt giống như thông báo có người đang tiến vào trong, Diệp Phàm rời mắt khỏi ánh chiều tà đẹp đẽ, đôi mắt ngây thơ cùng gương mặt đáng yêu quay phắt lại, một người phụ nữ khá ưa nhìn, giọng nói cũng không quá khó nghe nhẹ nhàng nói chuyện với nó:
-" Diệp Phàm, mai là con phải đi rồi, nhớ phải giữ gìn sức khỏe nha con. "
Nó gật gật cái đầu nhỏ bé, nhanh chóng dạ một cái rồi leo thẳng lên giường ôm lấy con gấu bông giả vờ ngủ, thấy vậy bà ta cũng không nói gì, đứa trẻ này cũng không quá thông minh hay ít nhất trong mắt bà ta là như vậy, cho dù thằng bé này có người nhận nuôi nó thì cũng sớm sẽ ghét bỏ rồi lại đá nó về đây thôi, gương mặt chán ghét bà ta từ từ rời khỏi căn phòng.
Bụp...
Tiếng rầm của cánh cửa bị đóng mạnh báo hiệu cho nó biết, người phụ nữ mà nó gọi là mẹ hồng kia đã đi rồi.
Diệp Phàm mở mắt, đây là lần đầu tiên nó được ở trong một căn phòng đẹp đẽ như vậy, cũng đúng thôi chỉ khi nào những đứa trẻ được nhận nuôi thì mới có cơ may được ở trong căn phòng này, nói đúng hơn là bọn hắn đang vỗ béo đám trẻ này vì nếu đứa trẻ càng đẹp mắt thì bọn hắn sẽ nhận được càng nhiều tiền.
Diệp Phàm đi khắp căn phòng, cho dù nó đã ngắm căn phòng đẹp đẽ này không biết bao nhiêu lần nhưng đối với nó nơi đây giống như một thứ gì đó vừa đẹp đẽ lại vừa thần thánh, trước đây nó luôn phải ngủ trong góc phòng, không nói đến việc mục nát hay mùi ẩm mốc chỉ cần nghĩ đến việc một đứa trẻ phải ngủ dưới nền đất lạnh lẽo thì cũng khiến cho người ta thương sót.
Nhưng với những người này thì khác, bọn hắn không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Diệp Phàm, luôn mặc kệ nó để nó muốn làm gì thì làm, khi vừa mới lên ba nó đã phải tự tắm rửa, đương nhiên những dòng nước lạnh lẽo đã tôi luyện cho thân thể nó không phải là thân thể cường tráng mà là cơ thể ốm yếu bệnh tật, quần áo của nó thì cũng là một đống đồ rách nát được may lại một cách qua loa, vì vậy cho dù thời gian ở trong đây có ngắn thì nó cũng rất thích.
Khoác lên người bộ đồ vest khiến nó càng thêm vài phần giống với một con búp bê hoàn mỹ, nó cho dù rất khó chịu nhưng lại không muốn cởi cái áo này ra, vì trong mắt nó cái áo này sẽ là vật bất ly thân, nhắm mắt lại nó hôn con gấu bông rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Thời gian đã trôi qua 10 năm kể từ ngày mà nó được nhận nuôi, bây giờ nó cũng là một thiếu niên, gương mặt điển trai dễ dàng đốn hạ trái tim các bạn nữ, đó là khi nó được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từ lúc được nhận nuôi thì cuộc sống như chốn ngục tù cũng kết thúc, cũng không hẳn là như vậy.
Cha mẹ nuôi của nó đối xử với nó không tệ, chỉ là hai người không cho nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài, những thứ như mạng xã hội là thứ duy nhất kết nối nó với mọi người, mang lại cho nó cảm giác bản thân vẫn còn tồn tại.
cuộc sống của nó thật vô vị, thật tẻ nhạt, mỗi khi nhìn qua khung cửa sổ nó đều chỉ thấy một vùng cỏ cây mù trời, cha mẹ nuôi của nó rất giàu có, từ lúc nó được nhận nuôi đã phải sống ở căn biệt thự này rồi, những quản gia ở đây đều không nói một lời với nó, chỉ khi đến đúng 6 giờ sáng và 5 giờ chiều thì nó mới được ăn, nó luôn phải tuân theo một chế độ ăn vô cùng kỳ lạ.
Đối với người thường thì ăn cá hồi, cùng những thực phẩm đắt tiền thì rất tuyệt vời, nhưng đối với nó giống như ác mộng, nó luôn phải ăn cùng một loại thức ăn giống nhau liên tục trong nhiều năm, những loại thức ăn cùng các loại hạt này đều rất tốt cho tim mạch, đó là điều không thể bàn cãi nhưng tại sao họ lại bắt nó uống những thứ thuốc kỳ lạ không tên kia.
Đến một hôm nhà nó có một đám người mặc đồ trắng, có người mặc đồ đen lôi nó vào trong phòng tim cho nó một mũi thuốc gì đó khiến nó ngất liệm đi.
-" Tim tốt, đúng như ngài nói quả tim này rất phù hợp với con trai ngài, có thể bắt đầu ngay vào việc được rồi."
Một lão già đeo khẩu trang cùng với đôi găng tay cao su trắng, sau khi dùng một số loại thiết bị công nghệ dò xét cơ thể Diệp Phàm thì nói với người đàn ông kế bên, người này chính là cha nuôi của Diệp Phàm.
-" Làm nhanh đi."
Người đàn ông trả lời, nói xong ông ta quay người rời khỏi căn phòng, để lại mọi chuyện cho lão già lo liệu.
Suy cho cùng cuộc đời nó cũng không có gì tốt đẹp, chết đi rồi cũng coi như đã được giải thoát, huống chi hai người này cũng đã mang đến cho nó một cuộc sống sung túc, coi như đây là trả ơn đi.