Chương 36: Nhật Vy

Một đứa bé gái khoảng chừng 8 tuổi bị trói chặt vào cây cột gỗ, nằm ngay giữa làng, một đám người đứng xung quanh vây lại thành vòng, từng người từng người nhìn đứa trẻ với ánh mắt sợ hãi, thân hình nhỏ bé, bị buộc chặt gần như hòa làm một với cây cột gỗ, tà áo dài bị nhuốm toàn là máu, mái tóc rối bù che đi gương mặt nhợt nhạt của nàng, gương mặt nhỏ bé đó không hiện lên một chút thống khổ, không có chút hận thù, hiện lên trên gương mặt bầm tiếp đó là một sự khinh bỉ nhàn nhạt.

Đứa bé gái này là con gái của Thái Bình Vương, vị vương gia này là đệ đệ duy nhất của Minh Không, vị hoàng đế đang trị vì An Nam, tuy hai người là anh em nhưng bọn hắn mỗi người lại có một suy nghĩ riêng về cách cai trị giả nhân, Thái Bình Vương muốn coi giả nhân như Việt Tộc, nên hắn đã cầu xin hoàng huynh để hắn rời khỏi hoàng tộc, sống bình thường tại một ngôi làng nhỏ cách kinh đô vài trăm dặm về phía bắc.

Ở thế giới này những người mang huyết mạch hoàng tộc là những người được Âu Cơ mẫu thần lựa chọn, bọn họ được ban tặng một ân huệ của mẫu thần... đó chính là khi đốt cháy 10 năm tuổi thọ, bọn hắn sẽ trong nháy mắt sỡ hữu sức mạnh của thần, nhưng sẽ không kéo dài quá lâu, hắn cùng vợ và hai đứa con gái đã sống yên bình trong làng này cũng được một khoảng thời gian, tầng lớp thứ hai là Việt Nhân không thuộc hoàng tộc tương đương quý tộc, tầng lớp thấp nhất là giả nhân tương đương nô lệ.

Vốn cứ nghĩ bọn hắn sẽ bình an sống qua ngày, thật không ngờ đến một hôm.

-" Thổ Phỉ tới! mau đưa hết trẻ em cùng phụ nữ rời đi." Tiếng vó ngựa dồn dập xông tới, gần như lấn áp tiếng kêu của Thái Bình, hắn sợ hãi đưa vợ con chạy trốn, chỉ là cách này vô dụng!

Không quá lâu đám người thổ phỉ đã chặn đường, chém giết rất nhiều người, Thái Bình không để ý hắn có bị phát hiện là người hoàng tộc hay không, cắn răng thiêu đốt sinh mệnh, nhanh chóng di chuyển đến từng tên thổ phỉ, một chạm, một đá, một đấm, chỉ cần hắn chạm vào gần đến cơ thể đám thổ phỉ thì cơ thể của bọn họ liền phân tách thành bột nhão, sau khi giết hết toàn bộ thổ phỉ, hắn cười nhẹ một cái, hướng gương mặt anh tuấn cùng với mái tóc bạc về phía dân làng.

Trái ngược với suy nghĩ của hắn, không phải là ánh mắt cảm kích, không phải là ánh mắt kính trọng, đám người nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, thù hận, cơ thể mệt lã, hắn đã đốt cháy gần như toàn bộ tuổi thọ của bản thân, hiện tại hắn nhìn giống như một thanh niên, nhưng thật chất cơ thể hắn đã gần trăm tuổi.

Đám người sợ hãi, ném đá về phía hắn, một cục đá to bị ném thẳng vào đầu, máu chảy làm che đi tầm nhìn, hắn khó khăn co người lại, cố gắng nhìn về phía vợ con, hắn trợn to mắt, hai dòng huyết lệ không ngừng chảy, vợ hắn... bị đám người thiêu sống, nàng không phải là hoàng tộc mà chỉ là phàm nhân, nên không có khả năng thiêu đốt tuổi thọ, hắn cắn răng toàn bộ tuổi thọ bị thiêu đốt.

Một bước giết sạch giả nhân gần đó, hắn tiến vào trong, ôm lấy nàng dự định kéo nàng ra, ngọn lửa nóng bừng làn da trắng mịn bị bỏng nặng, hắn nhìn nàng nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế gian này, nàng cũng mỉm cười với hắn, nàng không hận cũng không đau, bởi vì giả nhân rất ích kỉ, chỉ là nàng muốn thử đặt niềm tin vào bọn hắn, đáng tiếc hai đứa con gái nàng phải làm sao đây, ngọn lửa thiêu cháy gương mặt xinh đẹp của nàng, đau đớn từ cơ thể đang bị thiêu cháy dường như không là gì đối với nàng, bây giờ tồn tại trong nàng chỉ là nổi thương cảm cùng chua xót.

Nhìn nam nhân đang nhắm mắt yên lặng ngủ trong lòng nàng... chỉ có chút thương cảm! Hắn một đời chỉ muốn coi giả nhân bình đẳng, đến cuối cũng kết quả lại quá thương tâm.

-" Tỷ tỷ.... cha mẹ đang chơi trò gì vậy?" Một đứa bé gái chừng khoảng 5 tuổi nắm lấy tay chị gái nó, hỏi với giọng điệu nghi hoặc.

-" Không... không có gì... kệ bọn họ đi. " Một thiếu nữ tuổi chừng 16 nước mắt đầm đìa, giọng hơi nghẹn nói với bé gái, nàng biết chỉ có tiếp tục sống thì mới có thể trả thù, chỉ cần một trong hai chị em thức tỉnh huyết mạch, thì tất cả những chuyện này sẽ sớm có hổi kết.

Ba năm trôi qua bé gái năm tuổi ngày đó, đã lớn hơn được một chút, gương mặt nhem nhuốc, nó bế thùng phân ra hố phân để đổ, một vài đứa trẻ trong làng vô tình đi ngang qua, nhìn thấy nó như vậy thì chỉ sợ hãi tránh xa nó, một số đứa ác nghiệt liền lấy đá ném vào người nó, chuyện này cũng quá đỗi bình thường, gương mặt không cảm xúc, nó ngó lơ vết thương trên trán, tiếp tục đem cái thùng gỗ rỗng còn dính một chút phân ra bờ suối cọ rửa.

Thân thể nhem nhuốc được rửa sạch, một cơ thể trắng trẻo, nhỏ bé hiện ra, cùng gương mặt trái xoan, hai gò má có chút hốc hác, đôi mắt sáng trong thuần khiết nhưng từ người đứa bé gái này, lại toát ra một chút sát khí, mặc vào chiếc áo màu trắng đã bị dính một chút bùn đất, nó lại cầm theo cái thùng gỗ trở về nhà.

Cánh cửa vừa đẩy ra, không phải là mùi thơm phức của cháo trắng như thường ngày tỷ tỷ vẫn nấu cho nó, mà là thân xác lạnh ngắt của tỷ tỷ, hai nam nhân đang mặc lại y phục, bọn hắn là con trai của trưởng thôn, người anh tên là Tần Húc đã có vợ và một đứa con trai, người còn lại là Tần Hạo là một tên lêu lỏng chưa có vợ con, nàng biết hai người này đã có ý định với tỷ tỷ lâu lắm rồi... nhưng không ngờ bọn hắn lại khốn nạn đến vậy.

-" Aaaaaaaaa. " Mắt không ngừng chảy ra hai dòng huyết lệ, nàng hét đến khàn cả họng, không quan tâm đến hai nam nhân chỉ khinh bỉ rồi rời đi, nhẹ tiến về phía nữ nhân xinh đẹp với thân hình lõa lồ đang nằm trên chiếc giường gỗ, kéo xuống đôi mắt đang trợn trừng, nàng chỉ mong tỷ ấy được siêu thoát, lấy cái mền trắng lạnh lẽo đắp lên cho tỷ tỷ, xoa xoa cái dây trói ở cổ tỷ ấy, nàng gỡ ra rồi hôn lên trán tỷ tỷ một cái.

Đôi mắt màu đỏ máu hiện lên vẻ độc ác, mái tóc bạc trắng nổi bật trong màn đêm u tối tĩnh mịch, đi xuống phòng bếp, dùng ghế trèo lên lấy đi con dao, nhanh chóng rời khỏi nơi này, dân làng đang vui vẻ ăn mừng tiệc cưới của lão Vương một cựu quân sĩ của triều đình, nói thì oai phong như vậy, thực chất hắn chỉ là một giả nhân bị triều đình lôi đi chiến đấu, may mắn sống qua chiến tranh thì đi tự hào mình là tướng lĩnh, thực ra ai cũng biết tướng quân chỉ có thể là Việt nhân, nhưng dân làng đều muốn nghe những lời nói phét của hắn, nào là đánh cho quân nhân Việt tộc đến bầm tím, còn bỏ đói bọn hắn, nói mơ hồ thì bọn hắn đã bất mãn từ lâu rồi.

Nàng cầm con dao vẫn còn đang nhuốm đầy máu, từng giọt... từng giọt, sách theo cái đầu của một đứa bé trai, không ai khác chính là con trai của Tần Húc, đôi mắt bị khoét rỗng, miệng há to, máu không ngừng chảy từ trong miệng của cái đầu đó, nàng tiến vào trong bữa tiệc, đám người sợ hãi nhìn nàng, ném cái đầu về phía Tần Húc, hắn quay người lại, nhìn nàng... một cô bé với bộ quần áo nhuốm đầy máu.

Hắn nhìn xuống thứ nàng ném về phía chân hắn, toàn bộ nghi hoặc bị đánh tan, sợ hãi cùng đau khổ, hắn ôm lấy đầu của đứa con trai, thân thể của thằng bé đã bị bầm nát thành bột nhão, bỏ vào thùng phân gửi đến nhà hắn, nương tử hắn nghe thấy mùi hôi thối, đi ra đến trước cửa nhìn thấy thùng thịt nhuyễn, tay che miệng ói thẳng vào trong thùng.

Rời Khỏi kí ức, Nhật Vy thức tỉnh huyết mạch, nhắm mắt lại một cái, lần nữa mở mắt... tất những người trong thôn làng đều thành máu loãng, nhẹ nhắm mắt lại cơ thể mệt lã, mái tóc bạc phất phơ trong gió, chờ đến lúc cạn kiệt thọ nguyên mà trút hơi thở cuối cùng.

-" Ê chưa chết được đâu nhỏ... nhỏ ơi... hú hú sống lại êy..." Nghe thấy thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ, đôi mắt mệt mỏi từ từ hé mở, nhìn xung quanh, trong lòng có chút nghi hoặc, nàng không biết có ai còn sống trong làng này không... nhưng nàng không cảm nhận được một chút sinh mệnh nào.

-" Ê tôi ở trên đây nè." Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc kì lạ, áo thì mỏng dính lại còn rất hở hang, mảnh vải nhỏ hình tam giác che lấy hai bầu vú to tròn của nàng ta, quần của nàng cũng không bình thường, Nhật Vy có chút sợ hãi, nữ nhân này mặc quần lót đi ra ngoài! Còn biết bay nữa... không lẽ lời bọn họ nói là thật, trước khi chết sẽ tự tạo ra những suy nghĩ kì lạ.

-" Ê nhỏ bình tĩnh lại đi, đây gọi là bikini không phải biến thái như nhỏ nghĩ đâu!" Nàng ta tưng bộ ngực to lên một cái, tay chóng hông ưỡn ngực về phía nàng.

-" Ngươi là ai?" Nàng khó khăn mở miệng, nói với giọng khàn khàn, không tiếp tục nhìn nàng ta mà chỉ cuối đầu khó khăn hô hấp.

-" À xin lỗi nha, quên giới thiệu với ngươi... ta chính là khí linh hệ thống!" Nàng ta ngước mặt lên cao, mũi phồng lên một chút, tay đặt lên bầu ngực to tròn không ngừng nhấp nhô.

Đáp lại nàng là tiếng " Ồ " vô cảm của Nhật Vy, người sắp chết thì cần gì biết mấy thứ nhảm nhí này.

Nàng vừa kết thúc suy nghĩ liền bị nữ nhân hét lớn vào mặt. " Đã nói có ta, ngươi sẽ không chết mà! Bộ ngươi muốn chết lắm hả?"

Nói xong nàng lấy từ đâu ra một viên đan dược màu lam nhạt, đút thẳng vào miệng Nhật Vy, sợ hãi vì viên đan dược trong miệng, nhưng nàng còn không có sức để nhổ ra.

Đan vừa hòa tan trong miệng, cơ thể nàng dần dần hồi sức, mái tóc bạc dần chuyển về màu đen tuyền, đôi đồng tử màu máu dần trở lại màu nâu đậm, nàng ngước nhìn về phía nữ nhân ngực bự. " Ngươi cần ta làm gì?"

Nàng không muốn nhiều lời, đơn giản vì trên đời này không ai cho không ai cái gì, thay vì lừa dối nhau sống trong giả tạo thì đi thẳng vào vấn đề là cách tốt nhất.

-" Nè ta đã cứu ngươi đó, hông biết cảm ơn ân nhân cứu mạng là xấu lắm nha!"

"........"

Thấy Nhật Vy chỉ im lặng nhìn nàng, nhanh chóng gãi gãi đầu, gương mặt ngại ngùng, quyết định nói thật.

-" Nói sao nhỉ.... ừm.... ngươi vô tình kích hoạt hệ thống á, mà vốn dĩ người nhận hệ thống không phải ngươi... mà là nam nhân đằng kia kìa." Nàng chỉ tay về phía bãi máu loãng, kế bên đó có một con gián nhỏ, mấy cái chân nhỏ cứ đung đưa.

Nữ nhân ngực bự sợ hãi, vốn dĩ nam nhân đó sẽ chuyển sinh vào một người trong làng này, ai mà ngờ người trong làng này lại chết hết, thế là hắn phải đoạt xá một con gián, mà nàng lại rất ghét gián, nên tìm đại một người thay thế cho rồi, mà Nhật Vy chính là người đó.

Nhật Vy cười cười, nàng còn không biết hệ thống mà nữ nhân này luôn miệng nói là gì, thứ duy nhất nàng biết chính là.... nàng ta có bộ ngực tội đồ!