Chương 35: Cửu Chuyển Luân Hồi Quyết

Sau vô số năm tháng trôi qua, Diệp Phàm lần nữa mở mắt, cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đã tu luyện đến cảnh giới đạo quả đang tập hợp lại tất cả phân thân dự định bước vào dòng sông thời gian, hắn rải rác phân thân khắp mọi dòng thời gian, sau hàng diễn kỷ lần nữa tập hợp lại đám phân thân, tấn thăng đạo quả trung kì.

Diệp Phàm đầu đau như búa bổ, giọng nói của một nữ nhân liên tục vang vọng vào trong đầu hắn.

-" Ta nên làm gì nhỉ... hay cho nam chính hi sinh để cứu lấy nữ chính?.... được rồi cứ vậy đi, haha."

Diệp Phàm đỏ mắt cơ thể tự động di chuyển, hắn cảm nhận được một điều gì đó, dường như... hắn đang bị giam cầm, đầu hắn càng ngày càng đau, Nhật Vy dừng đánh máy tính, nàng đứng dậy, rời khỏi cái ghế màu hồng, mặc kệ cái máy tính không ngừng rung lắc, nhẹ mỉm cười, đưa tay lấy từ tủ kiến ra một cái cốc, rót một cốc nước đầy.

-" Muốn Tỉnh? đừng hòng, đời này ngươi chỉ có thể vĩnh viễn bị giam cầm" Đôi mắt có chút tà ác, nàng nhẹ nâng cốc nước, uống hết xong lại để trở về trong tủ kiến, một căn phòng tràn ngập màu hồng, giường màu hồng, mền gối đều màu hồng, đến cả cốc nước cũng phải là màu hồng, xung quanh đều là hình ảnh của nàng, trên trường, trên cửa sổ đều là ảnh nàng, khiến cho ánh sáng mặt trời khó khăn chiếu vào trong căn phòng, nhẹ đặt người nằm trên giường, một cảm giác sảng khoái đánh thẳng vào trong tâm trí, lăn lăn vài vòng trên giường suy nghĩ cái kết cho Diệp Phàm, phải thật thảm khốc mới được.

Nàng phồng má tay xoa xoa bụng, cảm giác có chút đói, đưa tay lấy một cái gối vuông ôm lấy vào trong lòng, rời khỏi chiếc giường mềm mại, nhẹ xoay tay nắm cửa, một khoảng không màu đen vô tận xuất hiện ngay trước mắt.

Gương mặt lạnh lùng, bộ đồ ngủ màu hồng có hình hellokitty bắt đầu bắt lửa, mọi thứ đều chay thành tro, ngay cả cái gối vô tội cũng không thoát nạn, không quá vài giây một cơ thể nữ nhân xinh đẹp, trần trụi xuất hiện, bước nhẹ một chân vào vùng hư không phía trước.

Đưa mắt nhìn Lộ Giang đang bế Diệp Phàm đứng trước mắt nàng hai người nhìn nhau với gương mặt lạnh lùng.

-" Lần thứ 10 vạn tám trăm nghìn." Nàng hướng ngón trỏ về phía hai người, Lộ Giang nhẹ mỉm cười, có chút khó tin nàng có cảm giác nam nhân này... không tướng công này của nàng, có chút gì đó kì lạ... trong đầu nàng thường hiện ra một vài đoạn kí ức về khung cảnh này, cuối cùng nàng cũng đã hiểu.

-" Ngươi tên gì?" Nàng với gương mặt lạnh lùng, Diệp Phàm tan biến vào hư không, nàng khoanh tay nhìn về Phìa Nhật Vy, có chút nghi hoặc, nàng đã hỏi Nhật Vy câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng thứ nàng nhận lại... đều là gương mặt lạnh lùng, khoan đã vì sao lần này nàng lại nhớ ra...

-" Vy." Một câu nói lạnh lùng đánh tan dòng suy nghĩ của Lộ Giang, khiến nàng có chút thất thần, đầu choáng mắt hoa, nàng nhắm chặt mắt, tay nắm lấy đầu.

Lần nửa Lộ Giang mở mắt ra, nàng thở dài, ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm lấy cây bút bi hiệu thiên long, đang cắm cúi viết viết gì đó.

Nàng sực nhớ ra bản thân vừa mất đi ý thức, xoa xoa đầu bối rối, dường như không phải là mất đi ý thức, cố gắng nhớ lại trong lúc mất ý thức mình đã thấy cái gì, chỉ tiếc cho dù nàng có làm gì thì vẫn không thể nhớ ra được, vò đầu bứt tóc, nàng cố gắng nhớ ra điều đó là gì... nàng có cảm giác điều đó rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của nàng.

-" Con thấy khó chịu ở đâu à?" Một người phụ nữ tuổi tầm 30 nắm lấy tay nắm cửa của căn phòng, đóng chặt lại, " Bụp" tiếng cửa được đóng lại vang lên, nàng mới từ từ bước vào trong, nhẹ hôn lên trán Lộ Giang, nói những lời dịu dàng an ủi nàng.

-"Ứam ứam..." Nàng lắc đầu môi mím chặt, làm ra cái bộ dáng khiến cho người ta khó hiểu.

Người phụ nữ nghi hoặc, lúc nảy thằng bé vẫn rất bình thường, không biết vì sao chỉ mới trôi qua vài phút nó lại cư xử khác thường như vậy, nàng rất yêu thương đứa trẻ này, dù thằng bé không phải con ruột của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy thằng bé trong tim nàng cứ dân lên một loại cảm xúc khó tả.

Nắm tay thằng bé, hai người đi từ trên lầu xuống, không ai nói một lời, cho đến khi ngồi xuống bàn ăn, ngồi ăn một hồi, nàng vẫn chỉ nhìn vào chén cơm, tay nắm lấy cây đũa đâm đâm vào, thấy kì lạ một thiếu niên tầm 15-16 tuổi mới nhanh chóng nuốt lấy miếng thịt kho trong miệng, đưa tay lau lau vài cái rồi mới hỏi nàng.

-" Phàm mày làm gì mà cứ thất thần vậy? đang nghĩ về nước mĩ à."

Lộ Giang đang cầm chén cơm đầu không ngừng suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của hắn, thì mới cười ha hả, nhanh tay che lấy miệng.

Cả nhà có chút khó hiểu, không biết hôm nay thằng bé bị gì, một người đàn ông mặc cái áo thun màu trắng, quần sọt đen đưa tay cốc đầu nàng một cái.

-" Diệp Thanh Phàm, không lo ăn đi cứ làm trò gì vậy? con muốn ăn đòn hả?"

-" Không không ba ơi... chỉ là có chút không nhịn được cười." Nói xong nàng càng cười lớn, tay ôm lấy bụng, cười như điên loạn, làm cho cả gia đình ngây ngốc.

-" Thanh Phàm... Thanh Phàm..." Ba người lo lắng gọi tên hắn, nữ nhân thì nhanh chóng ôm hắn vào lòng, hai hàng nước mắt không ngừng chảy.

Lộ Giang ngừng cười... không đúng phải gọi hắn là Diệp Phàm, hắn lau lấy giọt nước mắt còn động lại trên gương mặt anh tuấn, cười đến chảy nước mắt đúng là có thật.

-" Ba mẹ với anh hai biết gì không, con vừa mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ."

Thấy đám người im lặng lắng nghe, hắn nhanh chóng kể tiếp.

-" Con mơ rằng con bị cha mẹ cướp tim cứu anh hai, trong giấc mơ của con anh hai là một người sống khép kín, giống như bị tự kỉ vậy." Nói tới đây, hắn bị ăn một cái cốc vô đầu, gương mặt nghiêm nghị anh trai hắn gật đầu ra hiệu cho hắn tiếp tục kể, biết đâu thằng nhóc này còn mơ thấy mấy điều kì lạ khác nữa.

-" Sau đó con chết rồi xuyên qua một thế giới khác, có ba mẹ với anh hai nữa, lúc đó con mới thắc mắc vì sao trong giấc mơ đó con không thể nào nhớ ra mặt của hai người, giống như con là một người khác vậy, lúc đó con có chút sợ tiếp xúc với người ngoài."

-" Đến năm con mười sáu tuổi thì cả nhà bị giết chết, vài năm sau con gặp được một người con gái vô cùng xinh đẹp, hình như con rất yêu nàng, nhưng có lẽ cũng không phải."

Hắn cứ vậy mà kể, thấy ngứa họng thì lại lấy cốc nước uống, cả gia đình cũng phối hợp, nghe hắn kể chuyện, hắn kể từ đầu cho đến cuối, nào là để phân thân cưới tiểu thiên tôn, nào là đoạt xá trùng sinh, bị thiên đạo đánh cho hồn bay phách lạc, trọng sinh về địa cầu làm đại tiên, hắn liên tục kể không ngớt, cho đến khúc hắn cứu được Lộ Giang, rồi Lộ Giang bế quan tu luyện, anh trai hắn mới hỏi.

-" Mày kể gì ảo ma vậy? không phải mày nói mày là Diệp Phàm à? sao lại đổi thành con nhỏ kia rồi?" Hắn có chút buồn cười, trong đầu không ngừng suy nghĩ ra vô số cách đê tiện để hôm nay Diệp Phàm không được chơi điện thoại, cũng đúng thôi, ảo game đến mức vậy thì đúng là hết nói.

Gương mặt đau khổ, hắn nói với giọng điệu tang thương. " Bởi vì chỉ còn lại một mình ta."

Gương mặt nghi hoặc của ba người dần dần nứt vỡ, một mảng hư không hiện ra, một nữ nhân không mảnh vải che thân đang nằm co chân lại, từ từ mở mắt ra, đúng vậy nàng chính là Nhật Vy.

-" Thì ra là vậy."

Nhắm mắt lại, nhớ về một đoạn kí ức, một nữ nhân với mái tóc màu lam nhạt, tà áo dài màu trắng không ngừng phất phơ trong hư không, dưới đôi mày liễu là đôi mắt phượng cao quý lạnh lùng, đôi môi hồng đào cùng với gương mặt nhỏ nhắn càng khiến cho nàng thêm quyến rũ, Nhật Vy đứng giữa không gian hỗn độn, từ người nàng xuất hiện vô số người khác, bọn hắn gật đầu về phía nàng, mỗi người hóa thành một loại, có người thành nam nhân, có người biến hóa thành nữ nhân, người thành tinh cầu, người thành động vật, người thành cây cối, không quá lâu một vũ trụ bao la vô tận hiện ra trước mắt.

Nàng ngắm nhìn nó một cái rồi thở dài, bản thân hóa thành pháp tắc, bao lấy toàn bộ vũ trụ này... thì ra nàng là Diệp Phàm, nàng cũng là Lộ Giang, nàng là tất cả mọi người, không nàng là nàng....nàng là Nhật Vy!

Mở mắt ra, thoát khỏi kí ức nàng đứng dậy, lơ lửng giữa hư không đưa tay tập hợp phân thân cuối cùng, một vùng hỗn độn co thắt lại, hóa thành một nữ nhân màu đen tuyền tròng mắt màu xám nhìn về phía nàng.

-" Đại đạo vô tận... cửu chuyển luân hồi quyết... từ nay hoàn thành." Phân thân nói xong lời này liền dung nhập làm một với nàng.

Tại Thần giới, tiên giới, phàm nhân giới, vô số dị tượng xuất hiện, tràn lan khắp nơi hình ảnh ảo của nữ nhân, nam nhân, thú vật, thậm chí trên thần giới còn xuất hiện ảnh ảo của tuế nguyệt trường hà, đám người cố gắng xông vào, chỉ là bọn hắn không thể.

Dị tượng kết thúc, cửu chuyển luân hồi quyết thành công, tình yêu, dục vọng, tham lam, keo kiệt, ác độc, thánh nhân, bất tử bất diệt, chết yểu.....đều đã trải qua, chỉ còn một thứ... đó chính là vô địch từ lúc mới sinh, nói đúng hơn là tận hưởng nhân sinh.

Nàng lắc lắc đầu, từ lúc xuyên không, thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu... bằng hữu hay cừu nhân đều chết sạch, lấy cái gì để trang bức đây, nàng xuyên qua vì để bảo đảm bản thân an toàn, mà chỉ dám bế quan tu hành, khi nào gắng không nổi mới đi cướp bảo cắn đan, xoa xoa cằm, chắc thành tụ vĩ đại nhất cả đời nàng chính là "Cửu Chuyển Luân Hồi Quyết."

Nàng thôi diễn vô số năm tháng mới tạo ra công pháp này, vốn dĩ chỉ nghĩ nó sẽ giúp nàng biến hóa linh hoạt, không ngờ đến khi phi thăng khỏi thần giới, nàng mới thấy được sự cường đại của công pháp này....có chút ngầu.

Tầng thứ nhất phải để phân thân biến hóa thành nam nhân, nói thì dễ làm thì rất khó, nàng không biết phải thử nghiệm bao nhiêu lần mới hoàn thành được tầng một, tầng hai biến hóa thành hòn đá, tầng ba biến hóa thành động vật ở tầng này nàng phải phong bế kí ức... có chút mất mặt, tầng bốn biến hóa thành một quả núi, tầng năm là tinh cầu, tầng sáu là một mảng nhỏ của vũ trụ, tầng bảy là hóa thành vũ trụ, tầng tám hóa thành thời gian vô tận, nàng để cho phân thân không ngừng cọ rửa trong Tuế Nguyệt Trường Hà, từ từ hiểu ra được nguyên lý thời gian, từ đó biến hóa thành nó, tầng chín cũng là tầng cuối cùng, biến hóa thành vạn vật.

Nàng tự biến hóa thành hỗn độn vũ trụ diễn hóa thành vạn vật, trải qua vô số năm tháng, nhưng lần luân hồi cuối cùng vẫn là một đoạn kí ức khó quên nhất, đậu vậy mà nàng thật thảm vô cùng.

Nàng hiện tại đã là tu vi Vạn Vật sơ kì, hỏi có người nào dám động vào nàng, nên bây giờ đứng trên đỉnh cao nhân sinh, mỹ nữ trong tay, một chân đạp kẻ thù dưới chân... đây mới là nhân sinh viên mãn hahaha.

-" Tất cả nữ nhân đều là của tiểu nữ." nàng cười ha hả, phát âm thanh đi khắp ba giới, khiến cho những tổ thần lạnh sóng lưng, bọn hắn chỉ có thể cảm thán "thật quá cường đại.''

-" À mà thôi, lỡ gặp mấy tên biến thái cuồng tu bị hắn đánh chết thì lại khổ thân." Nàng rút lại suy nghĩ muốn chiếm lấy tất cả nữ nhân, biết đâu vẫn còn có người biến thái hơn tồn tại, bảo mệnh mới là vương đạo, tuy có chút vô sỉ nhưng không sao, vô sỉ đạo mới là nhất!