Chương 34: Khổ Tu

Gió thổi cuốn lấy một tầng lá vàng, một khung cảnh mùa thu thơ mộng được miêu ta sắc nét, bằng những thiếu niên đang luyện kiếm, tà áo dài màu vàng nhạt, tay không ngừng chém ra những đường kiếm tinh xảo không thừa dù chỉ một động tác, dường như một bài tập này đám thiếu niên đã tập đi tập lại rất nhiều lần.

Một ngọn gió se se lạnh thổi qua mái tóc của người thiếu nữ, mái tóc màu lam nhạt không ngừng phập phồng trong hư không, thân hình khiêu gợi đôi mày lá liễu cùng với đôi mắt phượng, khiến nàng vô cùng thuận mắt, đôi môi đỏ mọng không ngừng nhấp nháy, như muốn thì thầm vào tai một người.

Nàng cầm chắc lấy một thanh bạch ngân kiếm, chuôi kiếm có đính một viên hồng châu nhỏ, dường như đó là một con rồng trắng đang ngậm lấy viên châu, nàng không ngừng đi ra những đường kiếm tinh xảo, lá thu nhè nhẹ rơi, khi những đường kiếm tinh xảo nhẹ chém ra, nàng đưa kiếm qua lại, như đây là một việc vô cùng đơn giản.

Những đề tử khác đi qua liền hiếu kì, ném cho nàng một ánh mắt thán phục, đúng vậy nữ nhân với y phục màu lam nhạt này, chính là Như Nguyệt, nàng nắm lấy chuôi kiếm, lộn ngược một vòng, đưa kiếm thẳng vào trong lồng ngực, đôi mắt phượng nhàn nhạt ý thích thú nhìn về đám thiếu niên lúc này, đang loạng choạng, khó khăn đi ra những đường kiếm lệch lạc.

Một nam nhân với y phục màu đỏ đậm, chạy vào thì thào vào tai nàng một vài câu, rồi nhanh chóng rời đi, nàng khẽ nhíu mày, đạp bước vào hư không rời đi, để lại đám nam nhân vẫn còn có chút bối rối, nhưng nhanh chóng đã có người vào, thay thế nàng hướng dẫn cho những đệ tử mới nhập môn này.

Đứng trên hư không, nhìn về phía tòa sơn phong phía trước, nàng nhíu mày, không biết lời nam nhân đó nói có là sự thật, đánh tan mọi nghi hoặc, nàng bước một bước vào hư không, chân nhẹ đạp lên lớp cỏ dày sớm đã úa vàng, những chiếc lá mùa thu màu vàng nhạt, sen lẫn màu đỏ cam, càng khiến cho khuôn viên này thêm tiêu điều, đưa mắt về phía hồ cá nhỏ, trên thành hồ có những viên đá to nhỏ xếp lại thành một hình thù không cố định.

Nam nhân đang ngồi câu cá tiêu khiển, thì cảm nhận được phía sau có người, hắn nhẹ xoay lưng lại, ngồi trên phiến đá to, tay chóng cằm tay còn lại đặt lên đùi, mặc kệ cho chiếc cần câu, đang bị cấm cán xuống mặt đất, mồi câu không ngừng rung lắc, nhẹ mỉm cười đôi mày rồng khẽ cong, tà áo dài màu vàng nhạt, cùng với cái nón lá đang đội trên đầu, càng khiến hắn co chút hòa thành một với khuôn viên này.

-" Ngươi làm gì ở đây?" Nàng nhàn nhạt mở miệng, dường như rất chán ghét nam nhân này.

-" Thế nào? lúc ta là thiên tài thì suốt ngày Thiên ca này... Thiên ca nọ, bây giờ Thiên ca của ngươi gặp chút bất trắc ngươi liền coi như người xa lạ?" Hắn nói với giọng vô vị, nhưng trong đó lại ẩn hàm một chút phẫn nộ cùng khinh bỉ nhàn nhạt.

-" Thiên tài? đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi... việc gì ngươi phải lưu luyến như vậy? hiện tại ngươi vẫn là phàm nhân... chỉ có thể nhờ vào tiên thể mà kéo dài hơi tàn, có xứng để ta gọi ngươi một tiếng Thiên ca?" Nàng nhàn nhạt mở lời, nam nhân này là Nhật Thiên, là đích trưởng của Nguyễn gia, được hứa hôn từ nhỏ với nàng, hắn cùng nàng được người đời ca tụng là một đôi thần tiên quyến lữ, cho đến khi hắn vì muốn nhanh chóng cường đại mà cưỡng chế tấn thăng tu vi, bị người ta hãm hại phế đi toàn bộ căn cơ, bây giờ hắn còn thua cả một con chó, thì làm gì có tư cách nói chuyện với nàng?

Phế vật nghịch tập chỉ có trong mộng tưởng, đây là thực tại, không thể vừa bước chân ra khỏi cửa, liền từ phế vật thành thiên tài được, huống chi, khi hắn bị tông môn trục xuất Nguyễn gia còn không nhận hắn là tộc nhân.

Đánh dứt dòng suy nghĩ của nàng, hắn nhàn nhạt cười, nghiêng đầu đưa mắt nhìn lá thu chầm chậm rơi, kẹp lấy cái nón lá giữa hai ngón tay, kéo nhẹ đặt nó xuống dưới nền cỏ, hắn nói với giọng điệu châm biếm.

-" Hai chữ nhân sinh là do một đời người viết nên, nhưng thứ tạo ra đời người chính là vận mệnh." Đưa ánh mắt thưởng thức về phía nàng, có chút buồn cười, nếu như năm đó hắn không bị mưu hại, phế toàn bộ tu vi, thì cũng không nhìn ra được những kẻ ngày ngày ở bên, đều là giả dối, hắn đã phải sống lây lất như một con chó, ăn những thứ dơ bẩn nhất để có thể sống qua ngày, để có cơ hội trả thù, ông trời không phụ lòng người.

Hắn nhận được truyền thừa thiên tôn, một bước đi lên đỉnh cao nhân sinh, xưng bá thần vực, bây giờ trở về kiếm vực, gặp lại một người, không ngờ nàng ta đã mất đi nguyên âm, có chút thất vọng.

-" Ta không nhớ là ngươi có đạo lữ... ngươi trao nguyên âm cho hắn, trước khi kết hôn à?" Hắn nói với giọng mỉa mai, đưa ánh mắt khinh miệt về phía nữ nhân, hắn thật sự có chút khinh thường nữ nhân này, sợ rằng nàng đã mất đi nguyên âm trước khi hắn bị phế đi tu vi rồi.

Thật sự đúng là vậy, lúc đó Diệp Phàm đã phá đi nguyên âm của nàng, sau hơn một ngàn năm, linh hồn của Diệp Phàm đã hoàn toàn thay thế nàng, có chút buồn cười, hắn không thể nào nghĩ đến, người đang đứng trước mặt của hắn là Diệp Phàm, không phải là Như Nguyệt mà hắn ngày nhớ đêm mong.

-" Thì sao?" Gương mặt vô cảm, nàng hỏi với giọng điệu bất mãn, nàng thật sự không biết trong đầu nam nhân này đang nghĩ cái gì, vì sao phải lảm nhảm với hắn như vậy.

Diệp Phàm lắc mạnh đầu nhanh chóng đạp không rời đi, bóp nát một mai ngọc bài truyền tin cấp tốc, vô số sợi dây màu đỏ trói chặt lấy hai chân nàng, đưa kiếm dụng lấy lực lượng nhân quả, chém hết nhân quả đang trói buộc, nắm lấy một tấm " Thần Độn Phù " thiêu cháy nó trong lòng bàn tay, nàng mau chóng rời khỏi.

Nam nhân nhẹ mỉm cười, nói với giọng trào phúng. " Ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể thoát? cho dù là lão tổ của " Tiên Kiếm Môn " có tới thì cũng đừng hòng cứu được ngươi."

Diệp Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía bầu trời, mặt trời lên tới đỉnh, nhưng lại có cảm giác lạnh đến thấu xương, mây mờ che phủ, bầu trời sấm chớp liên tục đánh, nàng đưa mắt nhìn xuống, ở dưới là một bàn tay khổng lồ, cuối cùng cũng đã hiểu, mạnh chân đạp một cái, thiên không nứt vỡ, hắn nhẹ mở mắt, vẫn là khung cảnh mùa thu trữ tình.

-" Ngươi có thể đưa ta vào ảo cảnh, mà ngay cả ta cũng không phát hiện ra, tu vi của ngươi là tiên đế?" Nàng ngồi xuống bên gian nhà gỗ màu vàng, sàn nhà cũng được làm từ những khúc gỗ hình chữ nhật dài và dày, bắt chéo chân, nghiêng đầu sang bên phải nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.

-" Nếu ta nói không phải, thì ngươi có tin không?" Hắn nhàn nhạt cười, nói với giọng châm biếm.

Nàng nhanh chóng đáp lại, giọng điệu như chém đinh chặt sắt. " Không! "

-" Nếu ngươi dám xuất thủ, thì lão tổ sẽ giết chết ngươi... cho dù ta chỉ là cao cấp tiên tôn thì cũng đủ để khiến ngươi bị phát hiện, nếu ngươi còn không nhanh chóng rời khỏi đây.... vậy thì ngươi chết. " Nàng vừa nói dứt lời, liền rời đi để lại nam nhân với ánh mắt hận thù nhìn nàng.

Nàng nhíu mày, bổn tôn và nhị phân thân, thường xuyên song tu cùng nhau nên tu vi tiến cảnh rất nhanh, còn nàng thì bế quan tu luyện vô số năm tháng, mới khó khăn, đi được một nửa đường của bọn hắn, đi vào trong một tòa sơn phong, nàng bước đến gần cửa động, nhẹ bước vào trong, xếp bằng dưới nền đất, cho dù đây là một hang động, nhưng không có chút nào ngột ngạt thậm chí còn rất dễ chịu.

Nhắm mắt lại nàng tiếp tục khổ tu.