Diệp Phàm trần như nhộng ở trong một khoảng tối cô tịch đã hơn một năm, sóng lưng thẳng tấp, lơ lững giữa hư không, tay phải là một quả cầu sáng màu trắng vàng, tay trái là một quả cầu màu đen tuyền, hắn lấy một phần của quả khí cầu đen bỏ vào quả khí cầu trắng, ngay lập tức quả cầu trắng chuyển màu.
Hắn nhìn vào quả cầu trắng một hồi lâu lại thở dài, bóp nhẹ một cái, quả cầu trắng bị bóp nát, mở lòng bàn tay phải ra, lại xuất hiện một quả cầu trắng khác, lần này hắn lấy một phần quả cầu trắng bỏ vào quả cầu màu đen, hắn lại nhíu chặt mày, hắn rốt cuộc cũng hiểu, cái cảm giác công pháp này không đúng là ở đâu.
Vốn công pháp " Âm dương bất tử thân" Là lấy âm khí của nữ nhân để tu luyện, thật buồn cười, những kẻ từng tu luyện công pháp này có một điều bọn hắn không nghĩ đến, đó chính là bọn hắn sẽ từ từ trở thành nữ nhân.
Diệp Phàm lắc mạnh đầu, nhưng nếu đây là linh hồn thì sao? đúng vậy hắn đã thôi diễn một năm, dưa ra kết luận, nữ nhân sẽ dễ dàng để linh hồn luyện hóa hơn nam nhân, trừ khi hồn lực nam nhân mạnh hơn thì mới có thể luyện hóa nhanh chóng... còn cách cuối cùng, đó chính là kí sinh, hắn sẽ để một mảnh linh hồn không ngừng ăn mòn rồi thay thế bản thể.
Diệp Phàm rời khỏi trạng thái nhập định, Như Nguyệt vẫn đang luyện kiếm, nữ nhân điên thì vẫn tiếp tục quan sát, hắn khẽ cau mày, lôi ra một cái la bàn, cơ thể ở tư thế xếp bằng, hai tay nâng lấy la bàn, ở giữa trung tâm la bàn một viên châu có vô số điểm sáng nhỏ không ngừng lấp lánh, cái la bàn này được điêu khắc với hình thù quái dị, chỗ thì đầu lâu chỗ thì xương tay, xương chân.
Hắn nhắm chặt mắt, bắt đầu thôi diễn, vô số điểm sáng cấp tốc vận chuyển, hắn thôi diễn liên tục hơn mười năm, khẽ cau mày, tất cả con đường mà hắn có thể nghĩ ra... đều đi về với cái kết là bị nữ nhân tóm gọn.
Nhìn về phía Như Nguyệt đang hăng say luyện kiếm, chỉ có duy nhất một đường sinh cơ, đó là biến nàng thành phân thân... hắn khẽ cau mày, tuy hắn là ma đầu nhưng vẫn có tình người, nếu như hắn không lấy đi thân xử nữ của nàng... một tiếng thở dài vang lên, hắn không biết nên làm gì... nàng không phải kẻ thù, tuy không có tình nhưng hắn cũng không thể bất nghĩa.
Dường như nhìn ra hắn có tâm sự, nàng đưa kiếm trở lại vào trong ngực, tiến lại gần Diệp Phàm, ngồi xổm xuống, tay chóng cằm, gương mặt ngây thơ hỏi hắn.
-" Ngươi có tâm sự gì hả?" Hắn vừa nghe thấy câu hỏi, liền cất la bàn vào trong, nhìn về phía nàng vô cảm hỏi.
-" Ngươi gây ra việc này... ngươi nên tự đi mà xử lý, vì cái gì phải kéo ta theo?"
-" Ta không muốn đi nạp mạng a... nữ nhân biến thái đó có bao nhiêu nam nhân, ta giết có vài người thì ảnh hưởng gì chứ... hì hì. " Nàng nói về việc giết người, mà giống như đang nói về việc gì đó vô cùng vui vẻ, khiến Diệp Phàm có chút thất thần, nàng nói cái quái gì vậy, đây là đang đánh trống lãng?
-" Cút... " Hắn đưa tay kết ấn, dự định tống nàng ra ngoài, nàng nhanh chóng rút kiếm, nhanh chóng lao vào hắn, dự định chém đứt hai tay Diệp Phàm, hắn nhíu mày, mộng giới vỡ vụn, hai người đứng giữa một mảng rừng, Thùy Anh không lập tức lao vào, nàng có chút không tin bọn hắn lại đánh nhau, phần lớn chắc chắn là gài bẫy nàng, rồi liên kích giết chết nàng.
Nhíu nhẹ mày, nam nhân yếu thế kia... nàng thật sự không thể nhìn ra tu vi của hắn, tư thế chống đỡ cũng vô cùng nhàn nhã, chắc chắn tu vi cao hơn nàng, còn Như Nguyệt thì có chút không để tâm, chỉ nhẹ nhàng công kích hắn, nhíu mày, đây chắc chắn là diễn kịch, với độ diễn kĩ như vậy không làm diễn viên thật phí, thật may nàng không manh động, nếu không đã chết mấy mạng rồi.
Diệp Phàm khó chịu, nhíu mày, lôi ra một tấm độn không phù, vứt lên phía hư không, nhảy lên một cành cây gần đó, dự định rời đi, Như Nguyệt nhanh chóng đạp không, đi vào vòng sáng do tấm phù văn hiện ra, màng sáng bất ổn, dường như không thể chịu tải được hai người, nàng nhanh chân, đá vào người hắn một cái, vừa kết ấn độn không phù xong, hắn mất cảnh giác liền bị nàng đạp ra khỏi phạm vi độn không phù, nhìn gương mặt lạnh lùng, đôi mắt lãnh huyết vô tình, bộ váy hở ngực hắn nhíu mày.
Đôi mắt trào phúng, hắn vốn đã biết chuyện này sẽ xảy ra, chỉ không ngờ nó đến sớm đến vậy.
Hắn rời khỏi hồi ức, hai tay bị xích lại, hai chân lơ lửng giữa hư không, hắn đang ở tình trạng lõa thể, đưa mắt về phía đám nữ nhân phía dưới, các nàng đứng dưới mặt đất, đưa ánh mắt thưởng thức về phía hắn, nhìn xung quanh, nơi đây giống như một cái quảng trường, hai bên là hai cái cột lớn, dưới chân hắn là một mảng đất hình tròn dẹp, có điêu khắc hình một nữ nhân lõa thể, gương mặt dâm tà, đang đưa tay chạm nhẹ vào u cốc.
Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đục ngàu, quần thâm dày thành vòng, toàn thân đau nhức, vô cùng mệt mỏi, đôi môi khô khốc nóng bừng, hắn đã làm lô đỉnh ở đây hơn trăm năm, nhẹ mỉm cười, hắn đã cảm nhận được rồi, ngày mà hắn thoát ra khỏi đây... sớm thôi tất cả nữ nhân đã từng khinh thường hắn... tất cả các người sẽ trở thành phân thân của ta.
Một nữ nhân xinh đẹp, quỳ gối xuống hôn lấy chân của Thùy Anh, rồi nói với giọng thành khẩn. " Đã đến lúc rồi tông chủ..."
Thùy Anh nở một nụ cười vô cùng dâm mị, không nói thêm một lời, liền rời đi, nữ nhân xinh đẹp liền nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm thụ lấy khoái lạc, giọng nhàn nhạt nói. " Ngươi lo sợ những kẻ mạnh ở bên sẽ có cơ hội ám sát, nhưng ngươi thật sự không ngờ đến việc... những kẻ yếu bị ta luyện hóa thành phân thân đúng không? không nghĩ đến việc ngày ngày ta đều bỏ độc dược làm cho tâm thần ngươi suy yếu.... hà hà"
Nàng cười với ánh mắt tà dị, rời khỏi căn phòng được trang trí đầy sặc sỡ này, đúng vậy... nàng chính là phân thân Diệp Phàm.
Thùy Anh lệnh cho đám người đem Diệp Phàm xuống, để hắn nằm trên mặt đất, có người thì dùng ngực đặt lên mặt hắn, có kẻ thì dùng tay hắn để xoa lấy u cốc, người thì nút lấy ngón tay hắn, hai nữ nhân cùng chia nhau liếm lấy c-c hắn, đưa lưỡi dọc theo con c-c dài, liếm quanh đầu khấc, hai người dùng ngực, cạ lấy con c-c, lưỡ không ngừng liếm đầu khấc.
Hắn xuất ra dòng tinh đặc sệt lên bầu ngực của hai người, đưa lưỡi liếm lấy, khe giữa đầu khấc, nhẹ mút lấy số tinh dịch còn lại trong con c-c của hắn, sau đó các nàng đưa lưỡi liếm hết số tinh dịch trên bầu vú, hai nữ nhân hôn nhau, đưa lưỡi trao đổi tinh dịch.
Đám người rời khỏi người Diệp Phàm, để Thùy Anh tiến lại gần, kéo nhẹ mảnh áo, từ vai kéo xuống lộ ra bầu ngực tròn, trắng mịn, đầu ti hồng hồng, mùi thơm phát ra từ cơ thể của nàng càng khiến cho hắn cương cứng, nàng ngồi lên mặt Diệp Phàm, để cái l-n dâm dục cho hắn liếm, tay nàng không ngừng lên xuống trên thân c-c hắn, đưa đầu lưỡi, để từng dòng nước bọt nhớp nháp, bôi trơn c-c hắn, liếm lấy khe giữa đầu khấc đưa môi hôn nhẹ lên phần đầu, cảm nhận thấy con c-c Diệp Phàm cương cứng, nàng đưa lưỡi liếm quanh c-c hắn, đè con c-c to bự xuống, bú lấy hòn dái, một cách dâm dục, lưỡi nàng không ngừng cảm nhận vị mặn của hòn dái Diệp Phàm, đầu lưỡi không ngừng bị kích thích khi liếm dái hắn.
Diệp phàm liếm l-n con đĩ dâm đãng này với gương mặt ghét bỏ, nếu không vì biến nàng thành phân thân, thì vì cái gì hắn phải làm nàng sướng, hắn khó khăn di chuyển hai tay, tay phải dùng ngón trỏ thọt vào trong l-n nàng, tay còn lại nhét vào lỗ hậu nàng bằng ngón giữa, hắn liếm lấy hột le của nàng, mút nhẹ một cái. " Ứm.... ư.. " tiếng rên dâm dục của một con điếm, dâm thủy không thể ngừng chảy, hắn nuốt lấy dâm thủy nhanh chóng luyện hóa.
Hắn xuất dòng sữa đặc, khi tay nàng xoa lấy dương vật hắn, còn miệng thì không ngừng bú lấy hòn dái, nàng đưa bàn tay thon dài trắng trẻo lên, liếm hết số tinh dịch mà hắn ra, liếm lấy chỗ tinh dịch còn lại trên đầu khấc, rời khỏi người hắn, bế hắn đi vào trong hư không, để lại đám nữ nhân đang dùng tay móc l-n thủ dâm, nàng đặt phần thân dưới hắn trên giường, phần thân trên từ eo đến đầu thì ở dưới, con c-c to lớn hiêng ngang cương cứng, nàng ngồi lên đùi hắn, đút con c-c vào trong, dùng tay chống lấy chân hắn, nhấp liên tục, dâm thủy không ngừng chảy ra, làm ướt con c-c hắn.
Con c-c Diệp Phàm ở bên trong nàng, cái l-n co thắt vì nứng, bóp chặt lấy c-c hắn, con c-c to lớn không ngừng cạ sát vào bên trong l-n nàng, mỗi lần nàng nhấp, con c-c to dài của hắn đều chạm vào điểm cực khoái của nàng, khiến dâm thủy không ngừng chảy, bầu ngực nóng rạo rực, không ngừng rung lắc trong hư không.
Cảm nhận được con c-c Diệp Phàm nhạy cảm, nàng biết dòng sữa đặc của hắn sắp bắn vào trong nàng, " Ứm....ứ...ứ." Dòng tinh dịch nóng chảy bên trong nàng, tiến sâu vào nơi sâu nhất, l-n nàng không ngừng thắt lại rồi giãn ra, như muốn mút sạch tinh dịch của hắn, nàng thay đổi tư thế.
Nàng nằm trên giường, để phần đầu lộ ra ngoài, miệng há to, lưỡi không ngừng đung đưa, nhu muốn được bú c-c Diệp Phàm, hắn hiểu ý, đứng dậy, cho con điếm dâm dục này liếm dái hắn, rồi bú c-c, con điếm dâm dục này ngay cả cái lỗ hậu dơ bẩn, nàng ta cũng không tha, đưa lưỡi liếm xung quanh, hôn nhẹ vào lỗ hậu của Diệp Phàm, hắn gập người lại, cơ thể nóng rang cảm thụ lấy lộ hậu đang bị liếm, hơi thở gấp gáp của nàng cùng với tiếng nói dâm dục vang lên.
-" Sướng...hàh... hàh... sướng không..."
-" Sướng..ứm... sướng." Diệp Phàm đỏ mặt, loại chuyện xấu hổ này không ngờ nàng cũng dám làm, đúng là một con điếm chính hiệu.
Bọn hắn thử qua nhiều tư thế khác nhau, vô số tư thế dâm dục từ tra tấn tới nhẹ nhàng, bọn hắn mạnh bạo làm tình đến sáng, Thùy Anh nhìn về phía nam nhân đang ngủ trên giường.
Gương mặt lạnh lùng, dưới đôi mày liễu là đôi mắt phượng cao quý, đôi môi hồng đào khẽ nhếch, khoanh tay lại nói nhỏ đến mức chỉ có nàng mới nghe được.
-" Tiếp theo là đến các người..."
Diệp Phàm cảm khái, nữ nhân này cũng quá khổ đi... hắn thật sự không ngờ nữ nhân tên Như Nguyệt kia lại độc ác đến vậy, giết chết cả gia đình nàng, đem nàng phế tu vi, bắt nàng làm kỹ nữ bị vạn người chơi đùa, may mắn nàng được một nam nhân cứu thoát, cùng hắn sống cuộc đời thường, nhưng không biết vì cái gì Như Nguyệt lại giết chồng nàng, nhìn xác con trai cùng với nam nhân trước mắt nàng điên loạn, ông trời không phụ lòng người.
Nàng bị bắt vào hợp hoan môn, trở thành môn đồ, lấy lại tu vi, ngày ngày song tu, bắt được đệ đệ của Như Nguyệt... chỉ không ngờ, nàng ta lại vô tình như vậy, một kiếm chém đứt cổ đệ đệ, rồi truy sát nàng, chạy trốn vào trong một khu rừng rậm, vô tình đi vào bí cảnh, nhận được truyền thừa, dùng ngàn năm chứng đạo kim tiên, quay lại truy sát Như Nguyệt, rồi mới nảy sinh nhiều chuyện như vậy...
Hắn đoạt xá nàng, vậy thì giúp nàng giết nữ nhân đó cũng không thừa, chỉ là Như Nguyệt kia... cũng là phân thân của hắn, đôi mắt vô tình nhìn về phía hư không, nhẹ mỉm cười.