Chương 37: Bế Quan

Chương 37 : Bế Quan

Nhật Vy bế quan 16 năm, một chút hồi ức còn lại trong nàng chắc cũng chỉ là cái chết của tỷ tỷ, mọi chuyện qua rồi thì cứ qua đi...

-" Có công pháp nào tìm thấy được kiếp sau của người khác không?" Nàng nhìn về phía nữ nhân ngực bự đang ngồi bấm bấm cái điện thoại, đừng hỏi vì sao nàng biết... đơn giản vì con heo ngực bự này ngày nào không giới thiệu cho nàng mấy thứ nhảm nhí này.

-" Mở hệ thống đi... ta tặng miễn phí nè!" Ánh mắt cong lại thành hình trăng khuyết, một nụ cười vô sỉ không thích hợp với gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra.

-".........."

Thấy Nhật Vy im lặng, nàng có chút bối rối, không biết cái con nhỏ này bị cái gì, cho đan dược thì cắn, cho công pháp thì tu luyện, nàng tin tưởng con nhỏ này đem quà tân thủ cho nó hết, để bây giờ nó bế quan tu luyện còn hệ thống thì vứt xó, con nhỏ này còn chưa mở hệ thống nữa mới hay nè.

-" À... thì... có thì có, nhưng ngoài hệ thống ra thì không chỗ nào có loại công pháp này." Nàng có chút mệt lã, cũng đúng thôi, sống ở một cái nơi chật hẹp như này đúng là có hơi... nói là chật hẹp nhưng thực chất, chỗ mà Nhật Vy bế quan là một hang động rộng gần 100m2 ( trăm mét vuông ) ngồi xếp bằng bế quan ở dưới đây nếu cảm thấy chán thì chỉ cần đưa mắt lên một chút, bên ngoài hang động là một mảng rừng xanh bạt ngàn, còn ở trong hang động thì có chút bẩn bẩn, mốc meo, nền đá lâu ngày cũng đã bị bụi bẩn bám thành lớp dày.

Thậm chí tệ nhất là lâu lâu lại có một vài người xuống đây để trú mưa, một vài tên có ý xấu trong lúc nàng đả tọa, đã bị hệ thống tiễn về với đất mẹ, à thì mấy túi linh thạch trong tay nàng đều là của đám người này, ai bảo bọn hắn mắc bệnh tà dâm nặng!

-" Ừm... đa tạ ngươi bò sữa." Nói xong, nàng nhanh chóng đứng dậy, không quan tâm nữ nhân ngực bự đang tức tối vì cái biệt danh kì dị mà nàng ta đặt cho, Nhật Vy dùng hai tay lần lượt phủi hai vai để lớp bụi dày rớt xuống từng mảng, sau đó tiếp tục phủi hết lớp bụi trên người.

Gương mặt có chút khinh bỉ, nàng tìm đường đi ra bờ suối, vừa bước ra khỏi hang động, nàng liền ưỡn người một cái, tham lam hít lấy hít để không khí trong lành này, rảo bước trên những lớp lá vàng vì tuổi già mà rụng xuống, cảm giác đạp lên làm cho nó phát ra tiếng, khiến nàng rất thích thú, xoay vài vòng rồi ngồi lên một khúc gỗ to gần đó, ánh mắt thích thú chạm chạm vào chỗ rêu xanh, sau đó nhanh chóng ngước lên trời, vì đang là buổi sáng nên ánh sáng mặt trời chỉ nhẹ nhàng chiếu qua từng khe lá, mà yểu điệu chạm nhẹ như xoa xoa gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ, nàng nhẹ nở một nụ cười.

Bò sữa cũng cũng khá vui, dù nàng có chút vô sỉ, nhưng dù sao hai người cũng đã làm bạn 16 năm... nói mới nhớ hình như đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhật Vy cười tươi đến vậy, bình thường đều là bế quan còn không thì ăn với ngủ... à ừm có đi vệ sinh nữa nhưng tạm không nhắc tới!

Nhật Vy vui vẻ thăm thú khu rừng này, một hồi sau cũng tìm thấy một khe suối, gương mặt vui vẻ nhanh chóng chạy tới con suối, thời gian khó khăn di chuyển trên bãi đá kết thúc, nàng lao thẳng xuống suối, vì nước suối chảy với tốc độ rất chậm, nên không khiến nàng gặp khó khăn trọng việc giữ thăng bằng khi cả phần thân dưới từ eo đền chân đang đấm chìm trong cảm giác mát lạnh của nước suối, cảm giác sản khoái tràn ngập trong tinh thần của nàng, ánh nắng ban trưa chiếu thẳng vào cơ thể, cảm giác ấm áp cùng mát lạnh khiến nàng không thể nào thoát ra khỏi khoái cảm mới lạ này.

Bò sữa thấy vậy cũng vui vẻ tiến lại gần nàng, chỉ còn một chút nữa là đến chỗ nàng, thì Nhật Vy dùng tay hứng một ít nước suối hướng về phía nàng hất vào người bò sữa khiến nàng có chút sợ hãi, những giọt nước long lanh phản chiếu lại ánh nắng mặt trời đang động lại trên bầu ngực trắng mịn căng tròn của bò sữa.

Nhật Vy uất nghẹn, nhìn xuống dưới, đưa tay sờ sờ, gương mặt nhăn nhó, thật không thể tin được, nàng chắc rằng con bò sữa này hút hết chất dinh dưỡng để nuôi vú rồi, còn nàng thì dùng dinh dưỡng để nuôi não, nên có chút " Nhỏ " Nhưng thực chất nàng đang an ủi bản thân thôi, nữ nhân của hoàng tộc khi thức tỉnh huyết mạch sẽ bị "Lép!" Nhưng đổi lại huyết mạch của bọn hắn sẽ tinh thuần hơn không ít, vì lý do này mà nữ đế của An Nam còn nhiều hơn nam hoàng đế.

Nàng rất tức giận, đưa tay kéo lấy áo dây của nữ nhân xuống, bầu vú tròn trĩnh rung lắc nhè nhẹ, núm vú hồng lộ ra trước mặt nàng, bò sữa hồi thần nhanh chóng đỏ mặt, lấy tay che đi bầu ngực khủng, đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân nhìn thấy... đúng vậy nàng ta thực sự không biết Nhật Vy là nữ nhân, chỉ nghĩ nàng ta là một thiếu niên xinh đẹp.

-" Thả tay ra, thì có cơ may ta mở hệ thống. " Nhật Vy nói với gọng điệu ra lệnh, chỉ là bò sữa có chút đỏ mặt, hai tay rời khỏi bầu vú.

Nhật Vy nhìn về phía bầu ngực khủng kia, nước mắt không ngừng chảy, ngậm lấy một đầu vú, tay phải nắm lấy nhũ hoa của bò sữa có vắt hết sữa của nàng, tay còn lại thì soa soa bộ ngực phẳng lì, đậu mé ông trời bất công!

Mà công nhận ngực của nữ nhân này đúng là rất thơm còn mềm nữa chứ, ngước mắt lên nhìn, nàng nhanh chóng rời khỏi hai bầu vú.

-" Ta xin.... xin lỗi." Bò sữa lau đi giọt lệ ở hai khóe mắt đỏ ửng vì uất ức, gương mặt nhăn nhó đỏ bừng nhìn về phía Nhật Vy, lại lấy tay che đi hai bầu ngực, nước mắt liên tục chảy, nàng tuy là khí linh, nhưng vẫn có cảm xúc mà, vì sao lại coi nàng như đồ chơi tình dục như vậy... không lẽ lúc nào bọn hắn có ham muốn tình dục thì nàng liền phải dạng háng ra cho bọn hắn đút vào?

-" Ta chỉ đùa với ngươi thôi mà... ta xin lỗi!" Nàng thật sự không nghĩ con bò sữa với bộ quần áo lõa lồ, lại nhạy cảm đến vậy.

-" Đối với ngươi ta chỉ là công cụ tình dục.... đúng không?.... ngươi có từng coi ta là bằng hữu?" Nàng lau đi nước mắt, nhìn Nhật Vy với ánh mắt đau khổ.

Nhật Vy uất nghẹn... nàng... đậu phộng con điên này... nàng là nữ nhân thì chơi nó bằng cái gì?

Nàng nắm tay thành quyền, đấm thẳng vào đầu con bò sữa chỉ nuôi mỗi vú này, cái cốc đầu của Nhật Vy khiến bò sữa đau đớn ôm đầu, bò sữa ngước lên nhìn Nhật Vy, thấy nàng ta đang dần cởi đồ ra, không lẽ nam nhân này đã bị nàng kích thích, không lẽ chỉ mới sống 16 năm nàng liền phải cầm c-c của nam nhân, chỉ cần nghĩ tới nàng liền có chút đỏ mặt.

-" Nhìn cho kĩ... bổn tiểu thư là nữ nhân, có cái gì mà chơi ngươi!" Nàng hai tay chóng hông, thân hình nhỏ bé đáng yêu cùng cái l-n hồng bé khít... đập thẳng vào mắt bò sữa... khiến nàng ta có chút thất vọng... khoan thất vọng?

Nàng nhìn cảm xúc trên gương mặt con bò sữa này... có chút đậu mé! Lúc nảy thì khóc lóc muốn chết, còn bây giờ thì lại thất vọng... đúng là mấy con bò sữa thường suy nghĩ khác người.

Bò sữa giờ mới nhớ ra, hình như Nhật Vy vẫn ở trong cơ thể thiếu niên... à không thiếu nữ chứ, dường như nàng ta không phát triển thêm được nữa, khiến nàng chỉ cao tầm 1m5, với gương mặt trái xoan, đôi mắt phượng lạnh lùng cùng đôi mày lá liễu, như đang nhấn mạnh vẻ đẹp lạnh lùng của nàng, đôi môi anh đào đó khiến bò sữa có chút muốn cắn!

Hai người không tiếp tục làm trò con bò, mà đốt củi hông khô đồ, Nhật Vy trên người chỉ có cái áo yếm, bò sữa thì lấy máy sấy sông khô tóc cho nàng, một người ngồi một người đứng, lúc đầu Nhật Vy có chút không thích những tảng đá này, nhưng bây giờ thì khác, vì nếu không có chúng thì nàng cũng không có gì khác để ngồi, mái tóc đen tuyền tỏa ra một mùi hương của hoa bách hợp, nói cho đúng thì cả người nàng ta, đều là mùi thơm của thảo dược, quên mất mình đang sấy tóc, nàng hôn nhẹ vào gáy của Nhật Vy, khiến nàng ta lạnh người, khó khăn quay người lại nhìn bò sữa.

-" Dâm Tặc!"