Chương 31: Thiên Tôn Huyết Mạch

Trong một căn phòng lớn, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuyên thấu qua lớp cửa kính, nó gần như làm bằng thủy tinh, không... đúng hơn là một lớp băng mỏng, ánh sáng từ mặt trời chiếu thẳng vào trong căn phòng, sáu trụ cột bằng băng, chống lấy căn phòng, phản chiếu lại ánh sáng, sáu luồng ánh sáng chiếu về phí giữa căn phòng, nơi đó có một khối băng to màu hồng nhạt, từ từ lại phai màu, từ một màu huyết hồng, tản băng bây giờ trở thành một khối băng trong suốt.

Đứa trẻ co người lại, nút lấy ngón tay, ngoan ngoãn nằm bên trong khối băng, từng vết nứt dần dần hiển lộ, thoáng chốc lại vỡ nát, đứa trẻ bay lên giữa không trung, tỏa ra hào quang tứ phía, ở bên ngoài đang xảy ra vô số dị tượng, một bông bỉ ngạn che phủ thiên không, vô số hoàng tuyền liên tục kết nối với nhau, vô số u hồn hiện thế nhân gian, như muốn chào đón chúa tể giáng lâm.

Lão nhân với đôi xám tro đồng tử đập mạnh xuống bàn một cái " Bộp " nhanh chóng rới khỏi vị trí, đứng giữa tông môn cùng đám người ngước lên nhìn vô số dị tượng kì lạ.

-" Thiên Tôn huyết mạch..." Hắn cắn chặt răng, ngày mà huyết mạch thiên tôn hiện thế, thì mệnh trời đã định, tiên giới này phải có thêm một vị thiên tôn, khốn kiếp, lão tu luyện vô số năm tháng, trải qua biết bao nhiêu gió tanh mưa máu, vì cái thá gì... đám người này lại được trời bang cho thiên tôn huyết mạch.

Nhật Vy đạp chân vào hư không, nhẹ đưa tay ôm lấy đứa trẻ vào lòng, cơ thể lạnh quá, thằng bé lạnh ngắt, còn lạnh hơn xác chết, chỉ là nàng nhẹ mỉm cười.

Lấy từ trong mi tâm ra một viên châu, dung nhập nó vào linh hồn đứa trẻ, viên châu đó chính là Giang Liêu hóa thành, khi nàng đưa Diệp Phàm đến nơi này để mở khóa huyết mạch, đã cảm nhận được hắn, nên dùng tiên pháp khiến tất cả người dưới đại thiên tôn cảnh giới, không thể nhìn thấy, chỉ có Diệp Phàm và các thiên tôn mới có thể phát giác ra hắn.

Sở dĩ nàng làm vậy là vì khi thôi diễn, nàng biết được nam nhân này sẽ giúp đỡ Diệp Phàm rất nhiều trong thời gian tới, cứ vậy tặng cho hắn một đạo cơ duyên đi.

Đứa trẻ dần dần trưởng thành với tóc độ chóng mặt, chỉ vài phút từ trẻ sơ sinh, hắn đã biến hóa thành một thiếu niên trắng trẻo, nàng nhìn cây côn thịt của con trai... thầm ngạc nhiên, nàng không nghĩ nó to đến vậy, ngang bằng với cha nó đấy chứ, đặt Diệp Phàm ngồi dưới cột băng, lưng hắn tựa vào cột, đầu nghiên sang trái, nàng nhìn về phía cây côn thịt, phía dưới u cốc thoáng chốc lại ướt đẫm, đưa bàn tay mềm mại, chạm nhẹ ngón trỏ vào cây côn thịt, chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến cây côn thịt của hắn cương cứng.

Nuốt nước bọt, nàng nắm nhẹ lấy nó, đưa tay nhè nhẹ vuốt vuốt, không lẽ nàng lại mất liêm sỉ đến mức đó, không được, nam nhân này là con trai nàng, điều này là không thể, đầu thì suy nghĩ còn tay thì không thể dừng cảm nhận hơi ấm của cây côn thịt cứng ngắc, đưa môi định hôn nhẹ lên đầu khấc, thì nàng đỏ mặt lắc mạnh đầu.

Bình ổn lại tâm tình, gương mặt đỏ đến mang tai, nàng mặc cho hắn bộ ý phục màu trắng, đôi khi lại vô tình chạm vào cây côn thịt, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Diệp Phàm, u cốc lại có chút ướt, hừ hừ, tất cả là tại tướng công của nàng, nếu không phải tại hắn phi thăng thần giới, thì nàng đã không đến mức mê mẩn lấy cây côn thịt của con trai.

Lệ Quyên đứng hình, những việc nàng thấy từ nảy đến giờ... làm ơn ai đó nói cho nàng chỉ là mơ đi, công chúa tuyết vực thanh cao thoát tục lại... ướt vì côn thịt của con trai, phụt một ngụm máu, nàng té ngã một cái, thành công chiếm lấy sự chú ý của Nhật Vy.

Gương mặt càng thêm ửng hồng, không biết có nên thủ tiêu nàng ta luôn không, lắc mạnh đầu, nàng ngồi xuống, đặt đầu nữ nhân nằm lên đùi, đưa tiên khí vào cơ thể nàng, nó vừa đi một vòng chu thiên tuần hoàn, cơ thể nàng liền ổn định, nàng khó khăn mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Nhật Vy, nhanh chóng thoát ly khỏi tư thế xấu hổ này.

-" Ta... ta, xin lỗi." Gương mặt xinh đẹp đỏ hồng đến mang tai, cuối gầm mặt xuống, hai tay nắm lấy mép áo, trong đầu nàng vẫn còn nghĩ đến cảnh tượng vừa nảy, nuốt nhẹ nước bọt lại vào trong, đánh tan cái ý cái nghĩ.

-" Công chúa tiếp theo chúng ta nên làm gì.... với hắn." Nàng ngẩng đầu lên đưa mắt về phía nam nhân, đang ngồi tựa lưng vào cột, vô tình đưa mắt về phía cây côn thịt, thoáng cái lại đỏ mặt.

-" Hì hì... vứt nó đại một nơi nào đó ở thần vực đi." Gương mặt có chút gian sảo, đưa tay che đi nụ cười tà dị.

Tiếng cười khanh khách chói tai vang thẳng vào trong tai nàng, có chút đáng sợ, thầm cảm thấy may mắn vì nàng không phải con gái Nhật Vy.

Không nói nhiều lời, Nhật Vy bế Diệp Phàm kiểu công chúa, đạp bước vào hư không, nhìn thấy hai nữ nhân đang giao đấu, thì lại cười khanh khách, thả Diệp Phàm rơi thẳng xuống mặt đất, hắn lao thẳng xuống dưới, làm một mảng đại địa lún sâu thành hố, cây cối xung quanh bị bứng rễ ngã ra tứ phía, chỉ còn lại mấy cây cổ thụ có thể trụ vững, cách nơi đó không xa là chỗ hai nữ nhân đang giao chiến.

Một nữ nhân xinh đẹp, mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, đôi chân trần trắng muốt, lộ ra giữa hư không, một tay đặt lên ngực, tay còn lại để lên môi, ánh mắt dâm tà nhìn về phía nữ nhân với bộ y phục màu lam nhạt, gương mặt lạnh lùng, tay phải cầm kiếm, bộ váy bị xé một mảnh, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng muốt, bọn hắn không ngừng đánh nhau trên không trung, khiến một mảng rừng bị hư tổn, rồi lại chuyển sang chỗ khác tiếp tục giao chiến, mặc kệ ánh nắng như cháy da của buổi trưa.

Hai người lao thẳng vào nhau, lam y nữ tử cầm kiếm chĩa thẳng về phía nữ nhân, nhanh chóng lao đến, nữ nhân dùng một đám mây màu hồng nhạt chống đỡ, đôi mắt ánh lên vẻ dâm mị, cắn một viên phát dục đan, đưa tay nhẹ xoa lấy u cốc, đám mây càng ngày càng đậm màu, đôi mắt hiện lên hình trái tim ở giữa đồng tử.

Lam y nữ tử nhẹ nhíu mày, lùi lại trăm bước, lấy ra một cái chung đồng, nhỏ bằng nắm tay, hai tay kết ấn, chung đồng biến lớn cao gần 3 mét, rộng hơn 1 mét, nhanh chóng lao thẳng về phía nữ nhân.

Nàng ta hai tay thụ ấn, đám mây khổng lồ hóa thành cự long, lao thẳng về phía chung đồng, một tiếng oanh minh vang vọng, luồng xung khí sản sinh khi hai cự lực va chạm, phá nát một mảng rừng, con hồng long cuộn người lại, bay lên không trung lấy đà, đâm thẳng về phía cự chung, lam y nữ tử mọc thêm hai tay sau lưng, tiếp tục thụ ấn, nhanh chóng tiến bước cầm kiếm đâm về phía nữ nhân, nàng nhanh chóng nhổ một bãi nước bọt về phía lam y nữ tử.

Bãi nước bọt chưa kịp dính vào người nàng, nhanh chóng nâng kiếm, chém một cái, nước bọt bị chém hóa thành không khí, tiếp tục lao thẳng vào nàng, nhắm mắt lại, đôi mắt mơ hồ, đứng tại chỗ, tay cầm kiếm bắt đầu không vững, nhìn về phía nữ nhân đang cười một cách dâm dục, thân hình quyến rũ gương mặt xinh đẹp của nàng, không biết vì sao lại khiến lam y nữ tử muốn chạm vào u cốc giải tỏa dục vọng.

Cắn răng nhanh chóng đạp không rời đi, chung đồng bị thu nhỏ chui vào trong trữ vật giới, thở hồng hộc khó khăn cầm kiếm chém đứt cánh tay giữ lại chút bình tỉnh, hai cánh tay giả tan biến, nếu không làm như vậy, sợ rằng nàng đã bị dục vọng chiếm hữu, mà bay lại về phía nữ nhân cầu xin làm tình.

Diệp Phàm vừa mới tỉnh dậy, đầu đang vô cùng đau nhức, cơ thể như muốn nứt vỡ, đưa mắt nhìn xung quanh, hắn đang đứng giữa hố, cố gắng trèo ra khỏi hố, cảm thụ lực lượng vung một quyền đấm thẳng về phía hư không, vung xong quyền này, cơ thể Diệp Phàm cảm thấy vô cùng thoát lực, loạng choạng muốn ngã, cố gắng dùng tay vị lấy thân cây gần đấy, ngồi xếp bằng trên nền cỏ, hắn thật sự không hiểu vì cái gì hắn lại ở nơi này, đột nhiên " bụp" hai đồi núi to đùng mềm mại đập thẳng vào mặt hắn, đè lên cơ thể hắn.

Mùi thơm từ cơ thể nàng làm hắn cảm thấy cương cứng, nữ nhân này dùng một tay ôm lấy cổ Diệp Phàm, lưỡi không ngừng cuộn lấy môi hắn, hôn lấy hắn chùn chụt, đôi mắt dâm tà nhìn vào mắt Diệp Phàm, nhẹ tách môi ra, một sợi nước bọt cố níu lấy hai cánh môi, nàng đang cố giữ bình tỉnh, lắc đầu, lấy tay hóa thành chưởng, đập thẳng vào lồng ngực, hộc một ngụm máu, nhuốm lấy một mảng áo Diệp Phàm thành màu huyết hồng.

Cố gắng đứng dậy, quay người lại, ngước lên nhìn về phía nữ nhân đang đứng giữa hư không xem kịch, nuốt lấy nước bọt, nắm lấy cổ tay Diệp Phàm chạy vào sâu trong khu rừng, trong lúc chạy hắn bắt đầu lấy lại ý thức, nắm lấy cổ áo nàng đi vào trong mộng giới.

Ném thẳng nàng xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn nữ nhân thê thảm trước mắt, bộ lam y đã bị nhuộm một màu máu, nếu nàng không đưa ra lời giải thích hợp lý... hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Hắn thở hồng hộc, cố kìm nén dục vọng, đưa tay phải đặt lên khuỷu tay trái, dụng lực vặn mạnh một cái, cánh tay trái rớt xuống, máu không ngừng chảy, một vài giọt còn bắn hẳn lên mặt hắn, vận hành công pháp chữa lấy thương thế, chỉ là cơn đau truyền vào đại não giúp hắn tiếp tục giữ được một chút lý trí, nhìn về phía nữ nhân đang xếp bằng trên nền cỏ dày, ánh nắng buổi chiều tà chiếu thẳng vào người nàng, dùng tiên lực chữa thương, cánh tay dần dần hồi phục.

-" Nói." Hắn không nhiều lời, hắn tin rằng một nữ nhân có thể độc ác với bản thân như vậy... chắc chắn không phải kẻ ngu.

Nàng ta cắn răng một cái, ánh mắt dâm dục lao về phía Diệp Phàm, hắn chưa kịp rời khỏi, thì dược tính phát huy, đôi mắt mê luyến lao về phía nàng.