Chương 30: Hồi ức

Mây đen ngợp trời, vô số tầng mây liên tục chuyển động với tốc độ chóng mặt, bọn chúng cứ phân rã, rồi tiếp tục dung hợp lại thành một, gió thổi mạnh khiến những vô số cổ thụ cao gần trăm mét, không ngừng rung lắc dữ dội, bốn phía tối đen như mực, dường như chỉ còn lại bóng hình của một người, nam nhân đó thật cao lớn, nhìn vào bóng lưng của hắn, nàng không thể tin, trong mắt nàng, một nam nhân lại có thể cao lớn như vậy, hắn đứng giữa trời cao, chắp tay sau lưng, phun một bãi nước bọt, tách đôi tầng mây, tà áo dài màu nâu đậm không ngừng phất phất phơ trong gió, hắn quay người lại nhìn về phía nàng, đôi lưu ly đồng tử, cùng mái tóc bạc phải khiến cho người ta sợ hãi, chỉ là... vì sao nụ cười cùng với ánh mắt ôn nhu của hắn lại khiến trong lòng nàng có chút ấm áp.

Hắn nhìn nàng, một nữ nhân với gương mặt xinh đẹp, luôn khoác lên người bộ váy dài màu lam nhạt, người luôn cùng hắn đi đến bất kì đâu, bất kì nơi nào, hắn từ trong trữ vật giới lấy ra một viên châu màu lam nhạt, có những viền trắng tạo thành một con tiên hạc, nhưng nó lại vô cùng thô ráp sần sùi.

Hắn nắm chặt viên châu trong lòng bàn tay, nhìn thẳng về hướng đám mây không lồ, mặc cho nữ nhân ôm lấy đứa trẻ, cứ không ngừng đổ lệ, hắn cứ lẩm bẩm điều gì đó, dường như rất quan trọng, nên phải lập đi lập lại nhiều lần, cười nhẹ, cảm thấy rất đúng đắn, hắn hét lớn về phía đám mây tích điện, như khiêu khích như ăn mừng.

-" Nhật Vy, con trai chúng ta tên Diệp Phàm!" Dường như đã bị hắn chọc giận, thiên đạo cảm thấy khó chịu, nó không biết vì cái gì nam nhân này lại không sợ hãi, hắn có thể sẽ chết, có thể sẽ thất bại, vì cái gì hắn vẫn cứ như vậy ngạo mạng, hắn vẫn cứ như vậy ngước lên nhìn nó, thật phẫn nộ, hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn thẳng về phía thiên đạo, tuy nó không phải Việt nhân nhưng nó được ngũ đại tổ thần sáng tạo, thậm chí còn cao quý hơn một số ngươi, nam nhân này trong mắt nó chỉ như một con kiến, vậy mà con kiến này vô cùng ngạo mạng, đứng trước uy áp của nó mà vẫn như vậy dùng gương mặt khinh bỉ nhìn nó.

Thiên đạo thực sự muốn giết chết nam nhân này, nhưng nó biết, lúc này phải nhịn, hiện tại không phải lúc, nó đánh đạo sét thứ nhất lên người nam nhân, một đạo sét chỉ nhỏ bằng nắm tay đánh xuống, chưa kịp đánh đến hắn, đã tự tan biến vào hư không, nhìn ánh mắt khinh bỉ của nam nhân nó càng thêm tức tối, con kiến nhãi nhép này cứ không ngừng khiêu khích nó, cứ vậy đánh liên tục chín đạo sét.

Đến đạo sét thứ mười, cũng là đạo sét cuối cùng, để xem con kiến này có thể vượt qua được không? mây đen ngợp trời dần co nén lại thành một mảng nhỏ, trả lại bầu trời đầy sao cho nơi này, ở giữa khu rừng, vô số cây cối bao xung quanh, vừa độ kiếp vừa ngắm trăng, như vậy mới là nhân sinh, nàng đứng trên nền cỏ dày, tay ôm chặt đứa bé, không biết vì sao trong lòng nàng có chút bất an, thở dài một cái rồi nhìn về hướng nam nhân.

Hắn đứng đó bất động, hắn cứ nghĩ thiên đạo là một tên ngu ngốc, thật không ngờ... nó ngu thật, buồn cười, khi không ai lại đi khiêu khích thiên đạo chứ? Tìm chết? Không, không... hắn đang lợi dụng thiên đạo để tấn thăng, hừ hừ, không nghĩ thiên đạo lại ngu ngốc như vậy.

Đạo thiên kiếp cuối cùng này không bình thường, tất cả lôi điện hợp làm một, hóa thành một con hồng long lôi điện, tiến thẳng về phía nam nhân, hắn khẽ nhếch mép, ngồi xếp bằng giữa hư không, vận hành pháp quyết hấp thu lôi điện.

Nhìn về phía con hồng long trước mắt, đánh mạnh lên ngươi, nhẹ cười một cái, hắn hứng chịu toàn bộ lực đạo, cảm giác cơ thể bị xé rách, công pháp vận hành liên tục, dung hợp lôi điện cấu tạo lại cơ thể, cứ như vậy liên tục chịu đau đớn, một lão nhân đang hộ pháp cho hắn, nhìn về phía đám người hừ lạnh một cái, nhân lúc người ta cháy nhà mà đến hôi của, thật vô sỉ.

-" Thân là đại thiên tôn, vậy mà các ngươi lại làm cái trò bẩn thỉu như vậy, đúng là lũ chó rách." Lão già đứng giữa hư không, nếp nhắn không ngừng lưu động, tà áo dài màu tím nhạt cứ phất phơ trong gió, hắn thật sự không ngờ đến lũ chó già này lại như vậy, lúc đầu thì nịnh nọt hắn, cũng đúng thôi, con rể hắn là thiên tôn mà, vị trí thiên tôn có sáu người, hai người mạnh nhất đã thuộc về hắn và con rể, tự hỏi có tên ngu nào lại đến nạp mạng? nhưng thật sự không ngờ, ngày con rể hắn độ kiếp phi thăng thần giới, đám người này lại đến cắn trộm.

-" Hừ... bọn ta có thù riêng vốn lúc đó tha mạng cho hắn vì nể mặt ngươi, còn hiện tại hắn tấn thăng thành công chắc chắn bọn ta phải chết." Một nam nhân từ trong đám người bước ra, gương mặt anh tuấn chau lại đến biến dạng, trông vô cùng khó nhìn.

-" Nói nhảm làm gì, muốn thì chiến, lão phu đếch có sợ mấy con chó già sắp xuống lỗ." Lão nhân nhìn đám người với ánh mắt có chút khinh bỉ.

Nhẹ nâng tay vào hư không, bắt lấy Nhật Vy, đưa nàng vào trong đạo giới của hắn, tuy lão hiếu chiến nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức lấy mạng con mình ra cược, thấy vậy đám người lên gân máu.

-" Lão thật nghĩ bọn ta bỉ ổi vậy à? cho dù muốn giết hắn, thì bọn ta cũng sẽ không động đến vợ con hắn." Đám người thay nhau biện minh đủ thứ, chỉ là... lão nhân phun một ngụm nước bọt.

-" Có cái đ-t con bà các ngươi ta tin nhé." Nói dứt lời, lão liền đấm một quyền về phía đám người, rồi tiếp tục thủ hộ nam nhân.

Lúc này nam nhân cảm thụ đau đớn từ lôi điện, dường như là quá sức hắn hộc một ngụm máu, bãi máu hắn vừa nhổ ra không ít lôi điện bao quanh, hít một hơi sâu, cười nhẹ một cái, đưa ánh mắt về phía đám người, bọn hắn đang liên thủ đánh lão nhân, không biết vì cái gì đám người này lại có chút áp đảo lão ta, trong đôi mắt của hắn, ở giữa đồng tử hiện ra một tia sét nhỏ màu hồng phấn, hắn đưa tay vận quyền, đấm thẳng về phía đám người, hắn ném một viên châu màu lam nhạt có hoa văn một tia sét ở giữa lên hư không, sau đó bị cưỡng chế kéo lên tiên giới.

Đám người đang hăng say đánh với lão nhân thì ăn thẳng một quyền của nam nhân, có người nhanh chóng phát hiện chui vào đạo giới, có người bị đánh đến trọng thương, nhưng điểm chung của bọn hắn đều là bỏ trốn biệt tích, thật sự bọn hắn không nghĩ nam nhân lại như vậy độ kiếp thành công.

Lão nhân đưa Nhật Vy ra khỏi đạo giới, nàng vừa bước ra khỏi, liền nắm lấy tay áo của lão nhân, gấp gáp hỏi với giọng lo lắng. " Cha, hắn độ kiếp thành công?"

Thấy lão nhân gật đầu, nàng vuốt lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng, hắn lên đó có sống tốt không, nàng chỉ sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, vì cái gì phải như vậy phi thăng thần giới, thở dài một cái nữa, rồi nhìn xuống đứa bé đang nằm trong vòng tay nàng, nhẹ đưa ngón tay, bàn tay nhỏ xíu, ấm áp nắm lấy ngón trỏ của nàng, bất giác trong lòng lại nổi lên cảm xúc bi thương, như vậy thằng bé phải sống mà không có mặt phụ thân rồi, nàng vừa mỉm cười thì viên châu mà nam nhân để lại, tiến thẳng vào sâu trong mi tâm nàng, vô số cảm ngộ của hắn để lại cho nàng, chỉ cần vài trăm năm thôi, nhờ những cảm ngộ này, nàng chắc chắn sẽ đạt đến cảnh giới thiên tôn, mỗi thiên tôn đều có cảm ngộ khác nhau, vì vậy lực lượng mỗi người cũng khác nhau, ví như nam nhân đạo hắn cảm ngộ là lôi là thuộc tính công kích cực mạnh, lại còn nhanh chóng tấn thăng, nàng vô cùng cao hứng.

Chỉ là nàng chưa thoát khỏi suy tư, thì nhìn sang lão nhân, lão hướng ánh mắt khinh bỉ về phía đám người đang đứng giữa hư không, bầu trời đông rợp người, miệng khẽ nhếch, gân máu liên tục đập, cứ như vậy, đám người giao chiến gần ba ngày ba đêm, lão nhân kiệt sức trở về tuyết vực, trốn sâu vào trong tuyết điện, vì bảo vệ đứa trẻ mà đưa nó vào trong nghịch mẫu tinh.

Còn lão nhân thì cố gắng cầm cự trong tuyết điện, sau 600 năm, đám người cuối cùng cũng phá được cấm chế, lão nhân cạn kiệt toàn bộ tiên thạch, cắn răng bước ra ngoài tiếp tục giao chiên với đám người, lão bị ép ở thế hạ phong, dự định tự bạo, cùng đám người chết chung, chỉ là một nữ nhân bước ra từ trong hư không, cùng lão nhân liên thủ đánh đám người về thần vực, chiếm lấy phần lớn đất đai thần vực cùng với các vực khác, yêu vực tan vỡ, phải liên hợp với ma vực để cầu sinh, đan vực ở thế trung lập vẫn như cũ, kiếm vực chết đi hai vị nửa bước thiên tôn, đao vực chết một vị nửa bước thiên tôn, cuối cùng là tuyết vực chết đi hai vị nửa bước thiên tôn, vì tội tạo phản mà bị diệt sát.

Nàng thôi diễn ra nơi Diệp Phàm đang sống, bất giác lại thở dài, không ngờ đến con trai của nàng lại như vậy khổ cực, nhẹ mỉm cười.

-" Cha của con là từ phàm nhân đi lên, vậy thì... hì hì." Nàng đưa tay lên che miệng, cười với gương mặt vô sỉ, rời khỏi thôi diễn phòng, một căn phòng giống như đang ở ngoài không gian vô số tinh cầu lớn nhỏ bao xung.

Thoát ra khỏi hồi ức, nhẹ thở dài nhìn tiểu hài đang được thai nghén bên trong một khối băng lớn, nó được đặt trong một cái trận pháp, đặt giữa căn phòng, xung quanh là sáu cái cột đình, nàng dùng kiếm chém một đường lên cổ tay, nhuộm cho tảng băng một màu máu, nàng lấy từ trong trữ vật giới vô số tiên thảo, lấp đầy một phòng, dùng thiên hỏa luyện hóa thành dịch thể, dung nhập làm một với trận pháp, rồi lại dung nhập vào cơ thể của tiểu hài.

Đã hơn trăm năm trôi qua, nàng mỗi ngày đều làm như vậy mà thai nghén cho đứa trẻ, đôi lúc còn lấy máu của phụ thân nàng nuôi dưỡng bào thai, à thì tuy có chút bất hiếu nhưng không sao tốt cho Diệp Phàm là được.