Diệp Phàm phi hành trong tinh không hơn trăm năm, hắn dừng lại, đứng trước một tinh cầu có một màng sáng màu vàng nhạt bao xung quanh, chỉ có một chỗ duy nhất không có màng ngăn, nói đúng hơn thì nó giống như một lỗ thủng, hơi hướng về phía bên trái một chút là mặt trời với kích thước khổng lồ, nói cho đúng thì đây là mặt trời lớn nhất hắn từng thấy, Giang Liêu gật gật đầu thì hắn mới nhanh chóng tiến sâu vào trong lỗ hổng.
Xuyên qua bầu khí quyển tiến thẳng vào tiên giới, vừa tiến vào hắn liền cảm thấy bài xích ở nơi đây vô cùng kinh khủng, giống như hắn đang bị đè ép bởi trăm ngọn núi, cắn răng một cái ngồi xuống đã tọa, Giang Liêu bước ra khỏi tinh thần giới, nhìn quan cảnh của nơi này thì lắc mạnh đầu.
Hắn thật sự không biết đây là nơi nào, tiên giới của hắn là một nơi vô cùng trù phú, tiên thảo khắp nơi, vô số tiên nhân bay lượn ngợp trời, còn có đài phi thăng khổng lồ trên hư không còn nơi này... bốn phía xung quanh đều quỷ dị, bao quanh hắn là một số cây cỏ kì lạ, dường như bọn chúng đã có chút linh trí, tiến lại gần một thân cây, nhẹ sờ một cái, cảm nhận của hắn từ thân cây này rất bình thường, nơi này hầu như tiên khí rất ít, không muốn nói đến mức độ cạn kiệt tiên khí ở đây, thì tiên giới mà hắn sống gấp mười lần nơi này.
Hắn khoanh tay trước ngực, hóa thành một u hồn màu lam nhỏ bằng bàn tay, tiến về phía Diệp Phàm, ngồi trên vai hắn quan sát nơi này, bầu trời này cũng không bình thường, vô cùng quỷ dị, bầu trời không mây, chỉ là một mảng xanh lam vô tận, hít một hơi sâu, cảm thụ lấy không khí đang dần đông kết, hắn giật nảy mình, từ phía chỗ hắn vừa đứng, dần dần bị một mảng băng bao phủ.
Nhẹ lắc người Diệp Phàm, nếu hắn không rời khỏi đây nhanh chóng thì chỉ có con đường chết, tên Diệp Phàm này có một cái thói xấu, là khi đã tọa thì thường rất khó tỉnh lại, nói không xa thời gian trăm năm hắn đi đến tiên giới, tất cả đều là đã tọa, dung nhập một mảng hỗn độn, cảm thụ lấy tinh không đang bài xích hắn, dùng nó để cọ rửa gân cốt, lau mồ hôi trên trán, nước mắt dần tuông rơi, Giang Liêu nhớ lại thời khắc oai hùng của bản thân, rồi tự mặc niệm cõi đời.
-" Nhiều lời." Diệp Phàm không mở mắt, đấm thẳng một quyền về phía đang bị băng hóa, một quyền của hắn càng khiến cho tốc độ băng kết thêm nhanh, vuốt vuốt lấy tim, mở mắt rồi nhanh chóng độn không, hắn thực sự không hiểu vì cái gì băng của tiên giới lại như vậy cứng, một quyền vừa nảy hắn đã dụng toàn lực, vậy mà ngay cả một... không thể, vì cái gì tốc độ băng kết lại càng ngày càng nhanh, hắn cắn viên đan dược, lấy phi tốc phì dán lên trước ngực, tốc độ phi hành nhanh lên gấp bội, Giang Liêu sợ nhanh chóng trốn vào tinh thần giới, bỏ mặc Diệp Phàm với biển băng, chỉ là tốc độ băng kết không thua gì hắn, thậm chí có chút nhanh hơn, hắn cắn răng tiến vào mộng giới.
-" Chuyện quái..." Chưa kịp dứt câu thì cả một mộng giới đều bị đông kết, hắn nhanh chóng rời khỏi, xuyên qua vô số rừng rậm, hắn vô cùng sợ hãi, vì cái gì vừa đến tiên giới lại gặp phải tình huống này, đại não cấp tốc lưu động, nhanh chóng tìm ra giải pháp, vì cái gì lại băng kết, vì cái gì bốn phía xung quanh đều không có thú hoang, nếu nơi đây băng kết thường xuyên thì cây đã chết hết cả rồi, cộng thêm việc nơi đây không tồn tại những sinh vật khác, liền cho rằng đây là một đợt... diệt chủng.
-" Hừ..." Hắn hừ lạnh một cái rồi nhanh chóng quay người lại, cơ thể đau nhức vì kiệt sức, cộng thêm sức nặng từ bài xích từ tiên giới, hắn nhanh chóng chỉ tay về phía biển băng, miệng khẽ nói : "Nhân quả."
Trước mắt hắn biển băng hiện ra một sợi tơ đỏ vô cùng nhỏ, kéo dài từ phía sau lưng hắn, mạnh quay đầu, là hướng từ nảy đến giờ hắn chạy trốn, tốc độ đông kết chậm lại đến đáng kinh ngạc, Diệp Phàm khẽ nhíu mày, tiến lại gần phí đó, nuốt bước bọt, nội tâm có chút bối rối, nếu như hắn nghịch ngu mà chết ở đây, thì ai sẽ cứu nàng đây, biển băng vẫn tiếp tục băng kết với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hắn vẫn tiếp tục tiến lại gần, cách khoảng một mét, cơ thể hắn, gần như bị đông kết, sức ép từ cơ thể cùng với bài xích của tiên giới, nhẹ cảm thụ, vận hành công pháp, hắn ngồi xếp bằng dưới nền cỏ dày, tốc độ băng kết hoàn toàn ngừng lại.
Từ cơ thể Diệp Phàm vô số quang mang tản phát, cơ thể dần chuyển thành màu vàng kim, một tôn tượng kim thân xuất hiện, thực chất, cơ thể hắn không hoàn toàn được bao phủ bởi màu ánh kim, vì xương cốt bắp thịt của hắn, trên từng tế bào, đều tồn tại tiên trận, những trận pháp này khi được vận hành, nhanh chóng hấp thụ lấy hàn khí xung quanh cùng với lực bài xích để tôi luyện cho cơ thể, thực chất không phải, khu rừng không tiếp tục băng kết mà là hắn đã hấp thụ hoàn toàn hàn nhiệt, nếu hắn không có tiên trận, mà chỉ là trận pháp phổ thông thì sợ rằng... hắn ngay cả cái nịt cũng không còn.
Một nữ nhân hiện ra từ hư không, nàng mặc tà áo dài màu lam nhạt, mái tóc màu tro phất phơ trong gió, đôi lưu ly đồng tử càng khiến nàng thêm mĩ lệ, bộ ngực căng tròn, bị ép chặt bởi tà áo dài, khiến nó lộ ra đường cong quyến rũ, viên ngọc tròn nhô lên giữa bộ ngực mềm mại, tà áo dài bám sát lấy eo nàng, đôi chân dài trắng muốt được bó sát bằng một cái quần gần như trong suốt, khu rừng màu lam nhạt ẩn hiện ở giữa đùi nàng, nhẹ nâng đôi tay trắng ngọc của nàng, ngòn tay chỉ về phía Diệp Phàm, từ cơ thể hắn, dần dần hóa thành một tảng băng to.
Nàng nắm lấy núi băng Diệp Phàm cấp tốc độn không, mang trong tay là núi băng lớn hơn nàng gấp nhiều lần, nhưng dường như với nàng, nó không đáng kể, đứng trước một tòa lâu đài màu trắng ngọc, xung quanh là vô số các núi băng bao phủ, nhẹ chân chạm vào nền băng, nàng từ từ tiến vào cung điện nguy nga lộng lẫy, hai hàng nữ nhân với y phục gần giống nàng chỉ khác bọn hắn là một bộ bạch tuyết áo dài, đi vào sâu bên trong, nàng đặt một chân quỳ xuống, tay trái chạm đất,tay phải để lên ngực trái, đầu khẽ cuối, cung kính hướng về phía nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trên một cái ghế băng, phía trên ghế là một con tiên hạc được điêu khắc vô cùng tinh xảo, đứng một chân duỗi cánh, như muốn bay vào hư không.
Tòa cung điện mà bọn hắn đang đứng, được trụ vững bởi sáu cái cột đình, xếp thẳng hàng, cứ ba cây song song nhau tạo thành một lối đi từ phía cánh cửa, đến chỗ của nữ nhân đang ngồi trên ghế băng, nàng nửa nằm, nhẹ vuốt ve vùng dưới, kéo nhẹ ngón tay đi khắp cơ thể, chạm nhẹ vào môi, nở một nụ cười làm người ta say đắm, gương mặt xinh đẹp, mái tóc màu lam nhạt cùng với đôi đồng tử màu nâu đậm, càng khiến cho nàng thêm cao quý, một tay tựa vào ghế, nói đúng hơn đây là một cái ghế vô cùng dài, có thể cho một người nằm, nàng hướng ánh mắt về phía tảng băng Diệp Phàm, rồi nhẹ cười vơi nữ nhân, nàng nghiên người, tay phải chóng lấy cằm, tay trái đặt lên eo, nhìn xem nữ nhân muốn làm gì.
-" Công chúa, đúng như ngài thôi diễn, thực sụ có một nam nhân với thể chất lô đỉnh, vừa mời phi thăng." Nàng ta vẫn cuối đầu cung kính, thân thể không hề động đậy.
Nữ nhân rời khỏi ghế, đứng trước mặt nàng, một bộ váy dài bao phủ lấy cơ thể, bầu ngực căng tròn gần như lộ ra hoàn toàn, núm vú của nàng bị bóp chặt, nổi lên trên dù đã bị bộ váy dài màu lam nhạt bóp chặt, đường cong quyến rũ, cặp mông bị bó sát, nói đúng thì chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào lõm thì lõm.
Nàng nhẹ tay nâng lấy cằm của nữ nhân, hôn lấy đôi môi đỏ hồng của nàng ta, nhẹ đưa lưỡi nuốt lấy dịch thủy, thở ra một cái, vì không khí lạnh lẽo nên khi nàng thở lại có một luồng khí trắng tản phát, rồi phân tán vào trong hư không, nàng nhìn nữ nhân, đôi mắt nàng ta sáng lấp lánh, cứ nhìn chằm chằm vào nàng, đến khi nàng búng nhẹ vào trán mới tỉnh lại.
-"Ngươi chuẩn bị xong chưa, hàn băng trận?" Nữ nhân ngồi xổm xuống, lấy tay chống cằm, tay níu lấy váy, mỉm cười, nhắm một bên mắt, nhìn nàng hỏi.
-"Đã xong... nhưng người thật sự nhận hắn làm đệ tử thân truyền?" Nàng hỏi với giọng nghi hoặc, ánh mắt có chút kiên kị, một nam nhân xa lạ, lại được công chúa tín nhiệm, hơn nữa lai lịch hắn không rõ, nếu như hắn có ý đồ xấu với công chúa, thì nàng cũng không dám tiếp tục sống.
-" Đương nhiên rồi, ta không bao giờ nói không giữ lời a." Nàng lấy tay che miệng cười khúc khích, nhẹ hôn lấy trán của nữ nhân, nhìn nàng ta đỏ mặt, cười mỉm rồi nói, nàng biết rõ những suy nghĩ của Lệ Quyên chỉ tiếc.
-" Lệ Quyên, ngươi biết vì sao ta nhận hắn làm đệ tử không, cho dù phải phá vỡ quy tắc tuyết vực cũng phải nhận hắn làm đệ tử? cũng phải giúp hắn trở nên cường đại?"
Thấy Lệ Quyên lắc đầu nàng, đứng dậy, đưa bàn tay đan vào nhau lên cao, dũi người về phía trước, rồi lại đứng thẳng, dơ ngón cái hường thằng về phía nàng, cười đến lộ hai hàm răng trắng phóc, nói: " Vì hắn là con trai ta."